“Ngươi… Cảm ơn ngươi, ta…” Sắc mặt Trần Trúc vẫn tái nhợt, vẻ mặt chưa hết kinh hãi.
Hà Tự Phi ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ bù. Tuy thân thể này khá khỏe mạnh, nhưng vẫn có nhiều bệnh vặt. Giờ tuổi còn nhỏ, trước hết cứ ngủ cho đủ đã.
Hà Tự Phi tỉnh lại khi xe ngựa dừng bánh. Hắn vén rèm, thấy hai xa phu đang nhặt củi lửa gần đó. Chưa kịp động đậy, Trần Trúc đã vội vàng xuống xe, chạy đến đón thiếu gia nhà mình.
Nhìn hành động của hắn, Hà Tự Phi ý thức được bản thân cũng nên làm gì đó.
Hắn chống tay lên đệm, xoay người nhảy xuống xe, rồi bước nhanh để cùng đón tiếp.
Cao Thành An vừa xuống xe liền thấy mặt hắn hơi đỏ, bèn hỏi:
“Tự Phi, nghe tổ mẫu nói ngươi chưa từng ngồi xe ngựa bao giờ, có phải thấy khó chịu không?”
“Cũng ổn, chỉ là ngủ quên trên xe thôi. Đa tạ biểu ca quan tâm.”
Cao Thành An còn chưa kịp nói thêm, thiếu niên bên cạnh hắn đã lên tiếng:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play