Hà Tự Phi ăn xong một cái bánh bao, nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh tượng mình từng thấy năm ấy.
Chắc là vào mùa xuân…
Khi đó hắn cõng một sọt khoai tây khá nặng, đi sang làng bên để đổi lấy dầu ăn. Hắn còn nhớ rõ, cuối con đường nhỏ dẫn sang làng ấy có một mảnh ruộng hoa cải dầu vàng óng như dát vàng.
Trong lòng Hà Tự Phi đã bắt đầu đọng lại một câu thơ:
{“Hàng rào lưa thưa nối một đường, đầu cành hoa rụng chưa thành tiếng”.}
Đã có cảnh vật yên tĩnh, kế tiếp cần kết hợp với chuyển động, như vậy mới có thể tăng thêm sức sống cho toàn bài.
“Trẻ con đuổi bướm chạy quanh, bay vào hoa cải chẳng tìm được đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play