Hà Tự Phi gật đầu: “Thì ra là vậy, cảm ơn nhé.”
Trần Trúc theo Hà Tự Phi bước ra ngoài, trong mắt tràn đầy thán phục. Cậu nhanh chóng đi lên bên cạnh Hà Tự Phi, nói: “Sao gan ngươi lớn vậy chứ? Cửa tiệm đó nhìn qua đã biết là rất đắt đỏ, thế mà ngươi dám bước vào, còn trò chuyện với tiểu nhị nhiều như vậy.”
Quan trọng hơn là, tiểu nhị chẳng hề tỏ ra khó chịu, ngược lại có vẻ rất thích nói chuyện với Hà Tự Phi.
Phải biết rằng, Trần Trúc vốn không có tiền trong túi, đối với những cửa hàng như vậy, cậu chỉ dám đứng xa nhìn mà không dám bước vào, thậm chí còn thấy sợ.
Không đợi Hà Tự Phi trả lời, Trần Trúc lại lẩm bẩm: “Tiệm này đắt thật đấy, một bức khắc gỗ nhỏ bằng đầu ngón tay cũng bán đến hai lượng bạc, trong khi tiền thuê sân nhà của chúng ta cả năm chỉ có mười tám lượng bạc thôi.”
Hà Tự Phi nghe cậu nói ban đầu còn thấy bình thường, nhưng đoạn sau… “Mười tám lượng bạc thôi”? Nhà y ba người một năm tích góp mãi mới được năm lượng bạc.
Trần Trúc dường như sinh ra đã thích nói nhiều, dù Hà Tự Phi im lặng, cậu vẫn có thể thao thao bất tuyệt mà không khiến người ta thấy phiền.
“Còn cái tượng {Mã Thượng Phong Hầu} kia nữa, khắc gỗ đó những mười lượng bạc, hai cái còn đắt hơn cả tiền thuê nhà một năm của chúng ta. Người mua nổi mấy món này chắc chắn rất giàu có… À đúng rồi, Tự Phi, ngươi định đi đâu thế? Sao ta thấy con đường này lạ quá.”
“À, chỗ này trước đây ta chưa từng đi.” Hà Tự Phi đáp, nhưng bước chân không hề dừng lại, thậm chí còn đi nhanh hơn chút.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT