Tuy nhiên, Hà Tự Phi cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Xét cho cùng, y chỉ là một thư đồng, hoàn toàn không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của chủ nhân. Lỡ đâu thực sự có người có thể cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp, đồng thời gặt hái thành công cả hai thì sao?
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, vừa lúc phu canh gõ mõ báo hiệu lệnh cấm đi lại ban đêm kết thúc, từng khu vực bắt đầu thông hành, Hà Tự Phi trong cơn mơ màng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, ở khoảng cách gần với cổng chính như thế, hắn và Trần Trúc đều có thể nghe thấy.
Hà Tự Phi vội ngồi dậy, xỏ giày rơm. Nhìn ra cửa sổ vẫn còn tối đen, y nghe thấy bên kia, cánh cửa phòng Trần Trúc vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, ngay sau đó là tiếng bước chân chạy vội ra sân.
Hà Tự Phi cũng nhanh chóng mở cửa đi đón.
Cao Thành An và Trần Vân Thượng vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng trên người nồng nặc mùi rượu và son phấn. Chỉ cần đến gần một chút là có thể đoán được hai người đã làm gì suốt đêm qua.
Cao Thành An có vẻ hơi hoảng. Sau khi bước vào nhà chính, hắn ngửi ngửi trên người mình mấy lần, mặt đầy lo lắng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT