Trần Trúc không ngờ rằng Hà Tự Phi lại biết điêu khắc gỗ. Nghĩ lại thì cũng đúng, lúc ở tiệm quan tài, y chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra gỗ tử mộc và gỗ đồng mộc. Những loại gỗ này tuy có vẻ ngoài rất khác nhau, nhưng nếu không được phu tử dạy thì không thể nào chỉ nhìn một cái đã phân biệt được. Dù sao thì bản thân Trần Trúc cũng không hiểu về những thứ này.  
Cậu đoán rằng trong nhà Hà Tự Phi có người từng làm thợ mộc.  
Ở thôn của Trần Trúc cũng có thợ mộc, mỗi khi nhà ai có con trai thành thân, cần đóng tủ, giường, đều sẽ tìm đến ông ấy. Nhưng vì người trong thôn không nhiều, mỗi nhà đều đã có đủ đồ dùng, mà số người kết hôn lại không đáng kể, nên dù có tay nghề, thợ mộc vẫn phải làm ruộng để nuôi sống gia đình.  
Có thể thấy, làm đồ gỗ không hẳn là một nghề kiếm ra tiền.  
Trần Trúc cũng không nghĩ đến chuyện điêu khắc gỗ, vì trong thôn, thậm chí cả trấn nhỏ, đều không có một tiệm điêu khắc chuyên nghiệp. Ngay cả tiệm điêu khắc trong thành cũng không dễ liên hệ với một thiếu niên xuất thân từ thôn quê.  
Cậu không biết Hà Tự Phi mài giũa những tượng gỗ nhỏ này để làm gì, nhưng thấy đối phương không vì chuyện học hành khó khăn mà than khóc, Trần Trúc cũng yên tâm phần nào.  
Nhìn Hà Tự Phi đang chăm chú điêu khắc, Trần Trúc quyết định không quấy rầy nữa mà quay về phòng, tạm thời cất xâu tiền vào đáy hòm, định đợi khi nào Hà Tự Phi cần đến tiệm sách thì sẽ đưa cho cậu ấy mượn.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play