Mỗi ngày chạng vạng, sau khi ăn cơm xong, bốn người lại tiếp tục công việc của mình. Hà Tự Phi cùng Trần Trúc đi ra giếng nước múc nửa lu nước để dành rửa mặt vào ngày hôm sau. Trong khi đó, Trần Vân Thượng và Cao Thành An ra ngoài dạo quanh để tiêu thực.
Từ khi biết được rằng Trần phu tử không cho thư đồng vào nhà, Hà Tự Phi cũng không còn nhắc đến chuyện muốn học chữ với Cao Thành An nữa. Ban đầu, khi Hà Tự Phi mang cơm đến cho hắn vào buổi trưa, Cao Thành An vẫn còn lộ vẻ áy náy, nhưng dần dần, ánh mắt ấy chuyển thành bất đắc dĩ. Cho đến bây giờ, bảy tám ngày đã trôi qua, trong mắt Cao Thành An không còn vẻ áy náy hay bất đắc dĩ, mà chỉ là dáng vẻ dửng dưng như không có chuyện gì.
Chiều hôm đó, khi Cao Thành An đang nghỉ trưa trong phòng, cửa chính của tiểu viện bất ngờ bị ai đó gõ mạnh. Trần Vân Thượng hẳn cũng đang ở trong phòng, còn Trần Trúc thì đang cầm kim chỉ, không biết đang may vá gì. Hà Tự Phi lập tức bỏ dở việc điêu khắc, chạy ra mở cửa.
Trước khi mở cửa, hắn nhìn qua khe cửa và thấy bên ngoài là một người đàn ông cao to, giọng nói chắc nịch, mang âm sắc đặc trưng của những người làm nông. Bởi vì khi làm việc ngoài đồng, mỗi người phụ trách một khu vực, nếu không lớn giọng gọi thì người khác sẽ không nghe thấy.
Người đàn ông lớn tiếng nói:“Cao gia thiếu gia, Hà gia Đại Lang, trong nhà có ai không? Có thư từ quê gửi đến!”
Hà Tự Phi liếc mắt một cái liền nhận ra người này, chính là Lý Tứ Thúc, người chuyên đánh xe bò ở thôn Thượng Hà.
Hắn vội kéo cửa ra, mời Lý Tứ Thúc vào, ánh mắt lộ rõ niềm vui. Trong bốn niềm vui lớn của đời người có câu: “Tha hương ngộ cố tri”, dù huyện thành này không hẳn là nơi xa lạ, nhưng gặp được người quen trong thôn, Hà Tự Phi vẫn rất vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT