Trần Trúc bị giọng nói bất ngờ của Trần Vân Thượng làm giật mình, suýt chút nữa quạt rơi trúng mặt hắn.
Trần Vân Thượng chỉ nghĩ rằng Trần Trúc mệt mỏi, nên không để tâm, vẫn nói tiếp: “Nếu không phải hắn lớn từng này mà vẫn chưa khai tâm, chưa từng tham gia khoa cử, thì đúng là một người đáng để kết giao.”
Đầu óc Trần Trúc rối bời. Chuỗi đồng tiền hắn giấu dưới đáy rương còn chưa kịp đưa ra, chẳng lẽ Hà Tự Phi thật sự phải về như lời thiếu gia nói?
Lấy hết can đảm, hắn dò hỏi: “Thiếu gia, gần đây huyện học không phải đang tuyển Mông Đồng sao? Sao Tự Phi lại phải về?”
Trần Vân Thượng vẫn nằm đó, giơ tay quơ quơ:
“Mông Đồng ở huyện học ấy à? Ngươi cũng thấy rồi đấy, người đi hỏi thăm tin tức suýt chút nữa chen lấn đến sập cả cổng. Ngươi thử tính xem có bao nhiêu người? Hà Tự Phi chỉ là con nhà nông bình thường, làm sao so được với bọn họ?”
Không hiểu sao, Trần Trúc luôn có niềm tin vào Hà Tự Phi. Có lẽ vì tiếp xúc với hắn đã lâu, cảm thấy hắn hoàn toàn không giống một thiếu niên mười hai tuổi bình thường. Ngược lại, hắn có chính kiến, làm việc tháo vát, trông như thể việc gì cũng có thể làm được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT