“Đúng vậy, chẳng phải bên cạnh Vân Thượng huynh vừa hay có một người ấm giường thông phòng sao? Ha ha.”
“Người nhà ta ấy à,” giọng Trần Vân Thượng vang lên “Ta ở trong tiểu viện thanh u, cách con phố chính người qua lại tấp nập đến hai dặm, còn phải đặc biệt gọi hắn đến sao?”
Đôi mắt Trần Vân Thượng có chút mơ màng, hẳn là vẫn chưa nhìn thấy Trần Trúc.
Nhưng đoàn người của bọn họ tiếp tục đi thêm vài bước, lướt qua đám đông, là có thể đối diện với Trần Trúc.
Vừa rồi còn tận tình khuyên Trần Trúc đừng tiêu tiền bừa bãi, lúc này Hà Tự Phi lại vội vàng chạy về phía Trần Trúc. Hắn tuổi nhỏ, vóc dáng gầy, giữa đám đông luồn lách nhanh hơn mấy thư sinh kia không ít.
Chạy đến gần Trần Trúc, Hà Tự Phi mới phát hiện sắc mặt Trần Trúc tái nhợt, hơi thở như thể ngưng trệ. Đôi mắt cậu ngây dại, môi khẽ mấp máy, hiển nhiên là đã nghe thấy những lời của Trần Vân Thượng.
Bằng hữu của Trần Vân Thượng muốn đưa hắn đến thanh lâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT