Gió đêm mang theo hơi mát, dường như cả những gông xiềng trong lòng cũng được thổi bay bớt phần nào. Bước chân của Hà Tự Phi và Trần Trúc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hai người họ cõng hành lý đi khoảng thời gian bằng một nén nhang thì đến được Duyệt Lai khách điếm khách điếm lớn nhất huyện thành.
Trên đường đi, họ cũng đã đi ngang qua vài khách điếm nhỏ, nhưng Hà Tự Phi nghĩ rằng cả hắn và Trần Trúc đều thuộc nhóm “người yếu thế”, nếu gặp phải một nam nhân trưởng thành, rất có thể sẽ bị “bắt nạt”. Vì vậy, tốt nhất vẫn nên chọn trọ ở khách điếm lớn để an tâm hơn.
Trước quầy, tiểu nhị đang ngủ gật nghe thấy tiếng động liền lập tức chạy ra tiếp đón, còn tốt bụng giúp hai người nâng hành lý.
Khi chọn phòng, Hà Tự Phi đặt một gian phòng xép, dù giá của nó còn đắt hơn hai gian phòng hạng trung cộng lại.
Thành thật mà nói, đối với vấn đề an toàn ở thời đại này, Hà Tự Phi vẫn có phần e dè. Hắn và Trần Trúc ở cùng một gian phòng lớn, ít nhất có thể chăm sóc lẫn nhau. Dù sao cũng nghe nói rằng, thời cổ đại có rất nhiều kẻ trộm vặt.
Phòng xép là hạng phòng cao cấp nhất của Duyệt Lai khách điếm. Vì hôm nay là ngày Đoan Ngọ nên giá có phần cao hơn, một ngày là một lượng bạc và 200 văn, ngày mai sẽ giảm xuống còn 900 văn. Tuy nhiên, mức giá này đã bao gồm ba bữa ăn, nước tắm và dịch vụ giặt giũ, nên cũng không quá đắt đỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT