Ngay khi Trần Trúc ngồi xuống, chân đã tê rần, thì người hầu mang cơm trưa đến, nói rằng Hà Tự Phi đã ra ngoài, nhưng lão gia giữ cậu lại dùng bữa. Người hầu không được phép ăn chung với chủ nhân, nên quản gia bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một phần cho Trần Trúc để cậu ăn ở nhà ngang.  
Trần Trúc cảm thấy Dư phủ đối xử với mình quá khách sáo. Cậu vốn chỉ là người hầu, nhịn đói một bữa cũng chẳng sao, hoặc cùng lắm là mang cho cậu một bát cơm của người hầu là đủ, hoàn toàn không cần nấu riêng một phần.  
Dư Chẩm Miêu sắp xếp xong bữa trưa cho Dư lão và Hà Tự Phi, lúc đi ngang qua nhà ngang thì thấy Trần Trúc có vẻ lo lắng, bèn nói:  
“Lão gia chúng ta không có vợ lẽ, cũng không có con cái. Hiện tại bên cạnh chỉ có Hà thiếu gia là đệ tử duy nhất. Sau này cậu ấy chính là tiểu thiếu gia của Dư phủ. Ngươi đã là thư đồng của thiếu gia, không thể xem như kẻ hầu bình thường. Đây là quyền lợi của ngươi, cứ ăn đi.”  
Trần Trúc vội vàng cảm ơn, đợi Dư Chẩm Miêu rời đi mới dám ngồi xuống ăn cơm.  
Trong hai canh giờ trò chuyện, Hà Tự Phi đã kể hết tình hình của mình, đương nhiên không nhắc đến chuyện xuyên không. Khi bị hỏi vì sao viết chữ đẹp hắn cũng không bịa chuyện, chỉ nói rằng trước trận lũ từng có một ông lão dạy mình. Nhưng năm hắn tám tuổi, lũ lụt ập đến từ đó không gặp lại ông ấy nữa.  
Đây hoàn toàn là sự thật.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play