Cả nhà Trần Trúc đang trò chuyện, thì bên kia nương kéo tay cậu, khóc thút thít nhỏ giọng nói:  

"A Trúc, đừng trách mẫu thân... ta cũng là bất đắc dĩ. Em trai con còn phải cưới vợ, nên lúc đó mới bán con cho Trần thiếu gia. May mắn bây giờ con gặp được Hà thiếu gia. Ta có nghe người ta nói, Dư lão tiên sinh là người thật sự có tài, Hà thiếu gia được ông ấy chọn làm học trò, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn. Con phải hầu hạ Hà thiếu gia cho tốt... Hà thiếu gia bây giờ còn nhỏ, chưa hiểu chuyện đời, nhưng con..."  
Trần Trúc lo lắng cắt ngang lời bà: “Nương! Người nói gì vậy? Thiếu gia sẽ không có loại ý nghĩ đó với con... Con chỉ là thư đồng thôi."  
Khuôn mặt Trần Trúc đỏ bừng, không phải vì ngại mà vì giận. Thiếu gia là người thế nào, sao nương dám nghĩ như vậy! Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó đã thấy xúc phạm Hà Tự Phi rồi.  
Cha Trần Trúc có vẻ nghe được một nửa, trong lòng lại có chút thất vọng. Ban đầu ông nghĩ Hà thiếu gia bỏ năm mươi lượng bạc mua Trần Trúc, không lý nào chỉ để làm việc vặt. Ông từng nghĩ con trai mình có cơ hội đổi đời, nhưng xem ra giữa hai nhà không có ý tứ gì như vậy.  
Dù sao đi nữa, Trần Trúc giờ đã là người của Hà Tự Phi, không cần ăn lương thực của nhà họ Trần nữa, mỗi tháng còn gửi được mấy trăm văn tiền về, cũng không uổng công nuôi dưỡng bao năm.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play