Cố Hồng Ảnh cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo.

Cậu chống một cây gậy gỗ nhặt đại ven đường, tóc tai bù xù, mồ hôi nhễ nhại, vừa thở hồng hộc vừa liều mạng leo lên núi hoang.

Cậu giơ tay quệt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn trời. Phía chân trời đã bắt đầu hửng sáng, chắc nhiều nhất một tiếng nữa là trời sáng hẳn. Dưới ánh ban mai lờ mờ, cả ngọn núi um tùm cỏ dại, không thấy bóng người, phủ một tầng ánh sáng nửa sáng nửa tối, mang một vẻ đẹp kỳ dị như bối cảnh trong phim kinh dị kinh điển.

Cố Hồng Ảnh: “……”

Cậu nhìn lên đỉnh núi hoang vu, tuyệt vọng gào thét: “Trời sắp sáng đến nơi rồi, dị thường rốt cuộc ở đâu a a a a a———”

Cậu đã mất tận năm tiếng để leo lên ngọn núi hoang phế này, không phải vì tinh thần mạo hiểm của một nam sinh trung học máu nóng bốc đồng, mà vì đây là bài kiểm tra đầu vào của cậu.

-

Quay ngược thời gian trở lại năm tiếng trước. Cố Hồng Ảnh vừa thi tốt nghiệp xong, đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình một cách vô cùng thoải mái, thì một con chim xanh nhỏ ngậm một cuộn vải, đập cửa kính phòng cậu vào giữa đêm khuya———

Là "đập" theo nghĩa đen.

Tiếng kính vỡ đánh thức Cố Hồng Ảnh đang ngủ gà ngủ gật sau một đêm cày game. Cậu ngước lên, thấy một con chim nhỏ đứng ngược sáng, phun ra một mảnh vải dài cỡ một ngón tay. Mảnh vải đó không hề rơi xuống đất, mà bay lơ lửng trong không trung theo một cách hoàn toàn bất chấp mọi định luật vật lý, từ từ trôi đến trước mặt cậu.

Con chim mở miệng, nói bằng tiếng phổ thông vô cùng chuẩn xác: “Xin chào Cố Hồng Ảnh, ta là sứ giả của Đại học Miracle. Hệ thống đã phát hiện cậu đã hoàn thành kỳ thi đại học, đặc biệt tới đây để đưa thư trúng tuyển cho cậu.”

———Thật sự rất khó để diễn tả tâm trạng của Cố Hồng Ảnh vào lúc này.

Dù sao thì, vào giữa đêm, một con chim phá cửa sổ nhà bạn rồi thông báo bạn đã đỗ vào một ngôi trường đại học chưa từng nghe tên, trong khi một mảnh vải phát sáng lơ lửng giữa không trung, thậm chí còn thoát khỏi lực hấp dẫn của Trái Đất…

Người bình thường đều sẽ nghĩ mình đang nằm mơ.

“…Lực của vẹt cũng mạnh phết nhỉ…” Cậu khô khốc khen một câu, sau đó lập tức cảm thấy xấu hổ tột độ.

Giấc mơ của cậu cũng quá ảo ma canada rồi đấy!!!

“Cái gì mà vẹt?” Con chim nhỏ kỳ quái với sức mạnh phi thường dường như không hề nhận ra sự xấu hổ của cậu. Nó giũ giũ lớp lông mềm mại, rơi xuống một đống mảnh kính lấp lánh: “Ta là Tam Thanh!”

Cố Hồng Ảnh: “……”

Cậu càng chắc chắn hơn rằng mình chỉ là đang chơi game đến ngủ gục rồi nằm mơ, ai mà không từng có một thời kỳ ảo tưởng tin rằng thế giới này nhất định có ma pháp và thần tiên cơ chứ?

Cậu nhìn con chim tự xưng là "Tam Thanh", chỉ thấy nó lộ ra một biểu cảm rất có nhân tính, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ: “Lũ trẻ các ngươi, hết đứa này đến đứa khác đều nghi ngờ là giả…Thế giới này tồn tại ma pháp và thuật pháp rất khó tin đến vậy sao?”

Cố Hồng Ảnh: “……Từ năm mười tuổi tôi đã không còn mơ mộng kiểu này nữa rồi.”

Tam Thanh: “……”

Nó thở dài một hơi: “Được rồi, ta chứng minh cho cậu xem.”

Nó giậm nhẹ đôi móng nhỏ lên bệ cửa sổ, lập tức, tất cả mảnh kính vỡ lớn nhỏ đều đột ngột bay lên, như thể có một bàn tay vô hình sắp xếp chúng lại, từng mảnh từng mảnh ráp nối với nhau. Chỉ trong chớp mắt, cửa sổ đã trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

“Bây giờ tin chưa?”

Cố Hồng Ảnh gật đầu đầy thành khẩn: “Khả năng phục hồi tức thì, quả nhiên tôi đang nằm mơ.”

Tam Thanh: “……”

Bị ép phải chứng minh N lần trên đường đưa thư, con chim nhỏ cuối cùng bùng nổ!

Nó vỗ cánh, nhanh như tia chớp bay đến trước mặt Cố Hồng Ảnh, sau đó giơ móng lên———

“Bốp!”

Một cú đạp ngay trán!

Cố Hồng Ảnh bị đạp cho ngửa ra sau, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một điểm sáng trắng. Điểm sáng đó xoay tròn, mở rộng, càng lúc càng lớn, rồi ——

Nuốt chửng cậu!

Cảm giác như bị ném vào máy giặt chế độ vắt cực mạnh, đến khi cơn choáng váng tan đi, cậu phát hiện mình đang đứng dưới chân một ngọn núi hoang vắng.

Cơn gió đêm quất vào lớp áo ngủ mỏng manh của cậu, như đang chế nhạo những gì cậu vừa suy luận.

Cố Hồng Ảnh nhéo mạnh mình một cái, đau đến mức nhảy dựng lên, mặt mày méo xệch.

Tin vui: Những tưởng tượng thời kỳ ảo tưởng của cậu hóa ra là có thật.

Tin xấu: Cậu bị ném thẳng đến địa điểm thi giữa đêm khuya.

Mảnh vải phát sáng ban nãy vẫn lơ lửng bên cạnh, hàng chữ phát quang trên đó đã từ "Giấy báo trúng tuyển" đổi thành một dòng thông báo:

【Thí sinh Cố Hồng Ảnh, xin hãy hoàn thành bài kiểm tra đầu vào của bạn —— Giải mã bí ẩn tiếng hát nơi núi hoang.】

-

Cố Hồng Ảnh còng lưng tìm kiếm khắp đỉnh núi hoang, kết quả không thu hoạch được gì.

“Ít nhất cũng phải cho chút manh mối chứ!!”

Ánh sáng nơi chân trời càng lúc càng sáng, cậu ngồi phịch xuống đất, gào lên đầy ai oán.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có gió quét qua cỏ cây, vang lên những tiếng rít gào lạnh lẽo, như thể đang cười nhạo cậu.

Cố Hồng Ảnh: “……”

Đại trượng phu co được dãn được!

Cậu bò dậy từ dưới đất, phủi đi lớp bùn đất bám sau lưng, chuẩn bị men theo con đường khác để xuống núi.

——— Nếu cứ tìm mãi không thấy manh mối nào, cậu cũng không thể ở lỳ trên núi mà chết đói được.

Lập kế hoạch trước khi hành động, phát triển bền vững mới là đạo lý tối thượng!

Cậu vừa đi được vài bước trên con đường xuống núi khác, đột nhiên nghe thấy một tiếng hát văng vẳng từ xa.

Giọng ca đó không phân biệt được là nam hay nữ, không nghe rõ được lời, lúc gần lúc xa, phiêu diêu như sương khói, mang theo một thứ âm sắc lạnh lẽo đến rợn người.

Cố Hồng Ảnh: "……"

Lúc không tìm thấy thứ kỳ dị thì cậu đã sợ, nhưng khi thật sự tìm thấy rồi——— cậu còn sợ hơn nữa!!

Cậu rùng mình một cái, cảm giác da gà đã nổi lên khắp tay từ lúc nào không hay. Ngón chân vô thức bấu chặt lấy dép, hít một hơi thật sâu, quyết định làm lớn một trận.

Cậu nhẹ nhàng nhấc chân, cẩn thận từng bước một tiến về nơi phát ra tiếng hát.

Giọng ca quái dị này phát ra từ con đường mà cậu định đi xuống. Cố Hồng Ảnh phải đi rất cẩn thận, cố tránh dẫm lên cành khô hay lá rụng để không phát ra tiếng động.

Tiếng hát đứt quãng, khi xa khi gần, như linh hồn lởn vởn giữa khu rừng. Mấy lần Cố Hồng Ảnh suýt bị đánh lạc hướng, nhưng bằng một loại trực giác đáng kinh ngạc, cuối cùng cậu vẫn tìm ra nơi phát ra âm thanh———

Một đống hoang tàn đổ nát.

So với đỉnh núi âm u lúc trời tờ mờ sáng, nơi này còn đáng sợ hơn gấp bội.

Khung cảnh trước mắt trông chẳng khác nào bối cảnh kinh điển của phim kinh dị, những bức tường đổ nát phủ đầy dây leo sẫm màu, che kín ánh sáng mặt trời, khiến không gian càng thêm u ám.

Gạch đá vụn rơi vãi khắp nơi, giữa đống hoang tàn thấp thoáng những đường nét điêu khắc tinh xảo đã mục nát theo thời gian.

Cánh cửa lớn sơn đỏ đã bong tróc từng mảng, kết cấu khớp mộng của cánh cửa đã mục ruỗng, lung lay như thể có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào.

Cố Hồng Ảnh cẩn thận đi vòng qua, mỗi bước chân đều đặt thật nhẹ, cố gắng không để phát ra âm thanh.

Tiếng hát đã từng tạm ngừng một lúc, nay lại vang lên lần nữa.

Nhưng lần này———

Nghe như thể đang ở ngay trước mặt.

Lại như thể… thì thầm ngay bên tai cậu.

Tim Cố Hồng Ảnh đập như trống trận, từng nhịp vang rền trong lồng ngực. Bàn tay theo phản xạ áp lên túi áo trước ngực——— nơi cất tấm vải kỳ lạ kia.

Nó là chỗ dựa duy nhất của cậu trong chuyến phiêu lưu quái gở này.

Cố Hồng Ảnh cắn răng, vòng qua đống tường đổ nát, bước vào một gian nhà hoang.

Xà nhà mục nát phủ đầy rêu xanh, dây leo bò quanh từng góc tường, trườn lên trần nhà, giăng thành từng lớp dày đặc quái dị.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở, in bóng dây leo xuống mặt đất.

Những bóng đen ngoằn ngoèo, như giương nanh múa vuốt.

Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng trở nên mờ nhạt, những tia nắng dần biến mất, thay vào đó là một làn sương trắng mỏng lẩn khuất trong không khí.

Bên dưới khung cửa sổ méo mó, vài mảnh kính vỡ phủ đầy bụi phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo rợn người.

Tiếng hát đã gần ngay trước mắt.

Những giai điệu kỳ lạ cất lên, câu từ không thể hiểu, nghe như một loài yêu quái ẩn mình trong núi sâu, khoác lên thân xác con người, rồi nhẹ giọng ngâm nga giữa rừng cây u tối và tàn tích đổ nát.

Một người xưa nay không biết sợ là gì như Cố Hồng Ảnh, thế mà lần đầu tiên cậu lại đứng yên chần chừ một lúc, rồi mới hít sâu một hơi, tiếp tục tiến về phía trước.

Giơ tay vén đám dây leo khô héo chắn ngang lối đi. Cố Hồng Ảnh nhìn thấy gian phòng cuối cùng trong tàn tích này.

Và…Người đang đứng giữa đống hoang tàn.

Động tác của cậu dường như đã làm kinh động đối phương. Người kia ngẩng đầu nhìn lại———

Mái tóc đen dài, đôi mắt phượng sắc sảo.

Trên mặt y đeo một chiếc kính độc nhãn, dây kính rủ xuống bên cằm, bộ trường sam cổ điển màu đen, cài chặt khuy từ cổ xuống.

Trang phục đó đáng lý ra phải có chút lạ lùng, nhưng khi khoác lên người y, lại chẳng hề có một chút gì gọi là không phù hợp———

Như thể y vốn nên như vậy.

Cố Hồng Ảnh lấy lại bình tĩnh, siết chặt tấm vải trong túi áo, hỏi thẳng: “Ngươi là ai?”

Người kia không trả lời câu hỏi của hắn.

Y chỉ nhẹ giọng nói: “Nơi này không phải chỗ dành cho trẻ con nên tới.”

Ngoài cửa sổ, sương mù không biết từ lúc nào đã dày đặc hơn, che lấp hoàn toàn ánh sáng, đến nỗi dù cách nhau không xa, tầm nhìn cũng đã trở nên mờ ảo.

Qua làn sương trắng, Cố Hồng Ảnh nhìn thấy y cười nhạt một cái.

“Về nhà đi.” Y nói.

Ngay khoảnh khắc đó, làn sương bỗng dưng bùng lên mạnh mẽ, chớp mắt đã che kín toàn bộ tầm nhìn.

Trước khi tất cả bị nuốt trọn trong màn trắng xóa, Cố Hồng Ảnh thấy người kia cúi xuống nhặt thứ gì đó.

Sau đó———

Mọi thứ biến mất.

Khi hoàn hồn lại, cậu đã đứng ở bên ngoài khu tàn tích, mặt đất đầy đá vụn cấn vào lòng bàn chân đau nhói.

Mọi chuyện vừa rồi… Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

Cố Hồng Ảnh không tin.

Cậu cắn răng, quay trở lại con đường lúc nãy, lần nữa bước vào gian phòng cuối cùng.

Mọi thứ trước mắt vẫn giống hệt như lần đầu cậu nhìn thấy———

Xà nhà mục nát phủ đầy rêu xanh, tường sập một góc, dây leo bò vào từ đống đổ nát, những tia sáng yếu ớt len qua kẽ hở, chiếu xuống nền nhà.

Không có sương mù, không có tiếng hát, cũng không còn bóng dáng của người kia.

Cố Hồng Ảnh bỗng nhiên nhớ đến nụ cười ấy.

Khoảnh khắc người đó nở nụ cười, cậu chợt có một cảm giác kỳ lạ———

Giống như đang nhìn thấy một món đồ cổ quý giá, bị thời gian lãng quên trong ký ức xa xăm.

Tấm vải trong túi áo trước ngực bỗng dưng nóng rực, Cố Hồng Ảnh vội vàng lấy ra rồi mở ra.

Chữ viết trên đó đã thay đổi.

【Bài kiểm tra nhập học: Bí ẩn tiếng hát nơi núi hoang

Trạng thái hiện tại: Đã giải quyết

Chúc mừng thí sinh Cố Hồng Ảnh đã hoàn thành bài kiểm tra.

Hồ sơ nhập học của bạn đã được gửi đến hộp thư, vui lòng kiểm tra và đến trường đúng hạn.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play