[Cuối cùng cũng được xem cốt truyện tiếp theo rồi…]

[Thiên Diễn rốt cuộc mấy giờ mới cập nhật vậy!!]

[Cơm đâu——— Đói a———]

Trên màn hình máy tính bảng đã sạc đầy, từng dòng bình luận hiện lên như sóng cuộn, chen chúc chồng chất, dày đặc đến mức làm người ta sởn da gà.

Bàn tay của Ngu Đồ đổ mồ hôi cầm lấy chiếc máy tính bảng. Mặt mày căng thẳng, trong mắt ánh lên một loại quyết tâm như thể đang ra pháp trường chịu trận.

Hắn nhắm mắt, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng: “Không phải chứ… Thật sự vẽ mình vào truyện tranh luôn sao…”

“Đây chẳng khác nào công khai xử tử?!”

Mười ngày trước, Ngu Đồ vẫn chỉ là một học sinh trung học bình thường, vừa mới hoàn thành kỳ thi đại học.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng thi cuối cùng, đi ngang một con hẻm nhỏ, hắn đã bị lôi lên một chiếc xe đen.

Ngu Đồ không nhận ra biển số xe, nhưng dựa vào nội thất rộng rãi và lớp da thật trên ghế, có thể khẳng định———

Rất đắt.

Và người đàn ông ngồi đối diện hắn, bộ dạng còn khiến người ta kinh ngạc hơn cả chiếc xe.

Một chiếc mũ quan đính đá quý cố định mái tóc dài, một nửa tóc thả xuống sau lưng.

Trên người khoác một chiếc áo sơ mi lụa thêu hoa, màu sắc tựa như một cuộn sách cổ đã phai màu theo thời gian, hàng cúc trước xương quai xanh mở đến tận ngực.

Phía dưới là một chiếc quần cưỡi ngựa bằng gấm đen, trên đó có những đường thêu sơn hà trùng điệp.

Thế nhưng, tất cả những thứ đó còn chưa đủ quái dị nhất.

——— Vì trên chân người đó, lại đi một đôi bốt Martin, đầy kim loại trang trí.

Người kia vắt chéo chân, khuỷu tay tựa trên ghế, hơi nghiêng người về phía trước: “Cậu là…?”

Ngu Đồ nhìn cổ áo mở rộng của đối phương, trượt ra một viên ngọc tròn cỡ ngón tay cái, bên trong có một đường vân xanh nhạt lặng lẽ lưu chuyển.

Lúc anh ta lên tiếng, đường vân đó dường như khẽ lóe sáng.

Cảm giác bất an ập đến.

Ngu Đồ siết chặt tay, ngón tay chạm vào quai cặp sách phía sau lưng.

Trong đó có điện thoại, hắn đã cài đặt sẵn nút gọi khẩn cấp, chỉ cần cầm lên là có thể báo cảnh sát ngay lập tức.

“Đừng căng thẳng.” Người đối diện bỗng nhiên cười nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, “……Ngu Đồ.”

—— Anh ta gọi thẳng tên hắn.

Cảm giác cảnh giác lập tức dâng đến đỉnh điểm.

“Anh đã điều tra tôi?”

Nếu không phải còn kiêng dè người này không giống kẻ dễ chọc, Ngu Đồ đã rút điện thoại ra bấm gọi cảnh sát từ lâu.

“Dĩ nhiên tôi đã điều tra.” Người kia dựa hẳn vào ghế, lúc trước còn tạo ra một thứ áp lực đáng sợ như dã thú rình mồi, nhưng chỉ trong chớp mắt tất cả đã tiêu tán sạch sẽ, “Dù sao thì… Tôi đang giữ một phần di sản cần cậu kế thừa.”

Ngu Đồ: “……”

Hay lắm.

Bây giờ hắn lại thấy, cái này không phải bắt cóc, mà là lừa đảo.

“Cứ xem đi.” Người kia lười quản Ngu Đồ tin hay không, cánh tay rũ xuống, không biết từ đâu rút ra một tập tài liệu, ném lên bàn, “Xem xong thì ký vào.”

Ngu Đồ do dự một chút, sau đó cẩn thận nhận lấy.

Tầm mắt rơi xuống trang giấy đầu tiên———

Hai chữ viết tay to đùng, rồng bay phượng múa: Di sản

…… Nhìn chẳng có tí nào chính quy cả.

Hắn mở lớp bìa ngoài ra, bên trong lại được sắp xếp một cách vô cùng chặt chẽ và nghiêm túc.

Ngu Đồ lật từng trang, xem đến cuối cùng mới phát hiện. Hắn vừa được tặng hai bất động sản.

Một căn là tòa nhà hai tầng, căn còn lại là một quán trà đã đóng cửa nhiều năm.

Hắn dừng mắt ở phần tên người tặng: "Gia Mộc Anh."

Ngu Đồ có thể chắc chắn một điều hắn chưa từng quen biết người này.

“Người này là ai? Không có con cháu à? Sao lại để lại những thứ này cho tôi?”

“Ngọc Xuyên tiên sinh vì sao lại để đồ lại cho cậu……” Người đối diện cụp mắt xuống, “Tôi làm sao biết được?”

“Xác nhận thật giả xong thì ký đi.” Anh ta nói, “Tôi còn nhiều việc khác phải làm, không rảnh giải thích từng chút một.”

Xã hội hiện tại đã đủ phát triển.

Chỉ cần vào trang web chính thức của tòa án, nhập số CMND, là có thể tra rõ mình có liên quan đến di sản, phán quyết hay nợ nần gì không.

Thông tin được công khai minh bạch, không cách nào làm giả.

Ngu Đồ nửa tin nửa ngờ mở điện thoại, đăng nhập vào hệ thống tòa án, nhập số CMND, nhấn tìm kiếm———

Một phần di sản không biết từ bao giờ đã nằm dưới danh nghĩa của hắn. Nội dung hoàn toàn trùng khớp với tài liệu trong tay.

Hơn nữa, trên đó còn ghi chú đặc biệt: phải trao đến tay hắn đúng vào ngày hắn tròn 18 tuổi.

Người đối diện lại cúi người qua, viên ngọc có hoa văn xanh lục lơ lửng trước mắt hắn, sợi dây bạc mảnh đến mức gần như vô hình.

“Ký đi.”

Ngu Đồ nhìn viên ngọc đó lại phát sáng lần nữa.

Hắn không biết tại sao trên danh nghĩa của mình lại có thêm hai cái di sản, nhưng hồ sơ của tòa án không thể nào là giả. Hắn tự hỏi trong lòng một chút, sau cùng, cầm bút lên, ký tên.

Ngay khi nét bút vừa dứt, người kia liền rút lấy một phần văn kiện, động tác nhanh như chớp, sau đó trực tiếp đuổi khách: “Cậu có thể đi rồi.”

Ngu Đồ vừa định mở cửa xe thì người kia lại nói: “Khoan đã.”

Ngu Đồ quay đầu lại, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.

Người kia siết chặt viên ngọc đeo trên cổ, bất ngờ giật mạnh———

Sợi dây bạc mảnh biến mất.

“Cầm lấy.”

Người nọ nhìn viên ngọc, ánh mắt rõ ràng chứa đầy luyến tiếc, nhưng vẫn mạnh mẽ nhét viên ngọc vào tay hắn.

Ngu Đồ cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ viên ngọc.

Chưa kịp hỏi thêm gì.

“Cạch———”

Hắn bị đẩy ra ngoài. Cửa xe đóng lại ngay sau lưng, quyết đoán, dứt khoát, không hề lưu tình.

Ngu Đồ: “……?”

Hắn quay đầu lại, qua khe cửa sổ vừa kịp khép xuống, trong ánh chiều tà, hắn nhìn thấy người thanh niên kỳ lạ ấy, chỉ trong thoáng chốc, mái tóc đen bỗng hóa thành màu tuyết trắng.

Đêm hôm đó, sau khi nhận được phần di sản từ trên trời rơi xuống cùng với viên ngọc bí ẩn, Ngu Đồ đã có một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng khi tỉnh dậy hắn quên sạch mọi thứ, chỉ có một cảm giác nghèn nghẹn trong lòng, như có gì đó mắc kẹt nơi lồng ngực, không thể nuốt xuống, cũng không thể nhổ ra.

Một cảm giác mãnh liệt thôi thúc muốn hắn đi xem thử phần di sản đó.

Ngu Đồ lập tức mở điện thoại, đặt vé xe, thẳng tiến đến địa chỉ ghi trên giấy tờ——— 

Một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nằm sát bên một vùng núi hoang.

Hắn ngồi xe suốt một ngày một đêm, đến chạng vạng tối mới đặt chân đến nơi.

Đứng trước căn nhà hai tầng, Ngu Đồ hít sâu một hơi, sau đó đưa tay đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, nơi này quá mức sạch sẽ.

Rõ ràng đã bỏ hoang nhiều năm, thế nhưng lại không hề có một lớp bụi dày, không mạng nhện giăng đầy, không rêu xanh, không côn trùng, không chuột bọ.

Ngược lại, khắp nơi tràn ngập một sức sống kỳ lạ.

Bên tường, trúc xanh tươi tốt.

Trước sân, hoa nở rực rỡ.

Ngay cả bàn đá, ghế đá trong vườn, khi hắn đưa tay quẹt nhẹ, cũng không dính lấy một hạt bụi nào.

Vừa bước vào tòa nhà nhỏ, hắn mới cảm nhận được phần nào sự hiu quạnh của một nơi đã lâu không có người ở — bộ ghế chạm trổ hoa văn, chiếc bàn trà trống trơn, rèm cửa được buộc gọn lại ở góc tường…

Bỗng nhiên, một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng, dù chính Ngu Đồ cũng không hiểu mình đang buồn vì điều gì.

Đến tối, sau khi tắm rửa xong, khóa kỹ cửa nẻo, rồi cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp vừa mới mua ban sáng, đột nhiên giật mình nhận ra——

Người để lại tài sản này cho hắn chưa từng đưa chìa khóa. Vậy thì… hắn đã vào đây bằng cách nào?!

Hơn nữa, theo di chúc, tòa nhà này đã bị bỏ hoang gần hai mươi năm, không giao cho ai trông nom. Vậy tại sao lại sạch sẽ đến thế?

Ngu·trời sinh đa nghi·Đồ: “!!!”

Cơn hưng phấn như thể vừa uống nhầm rượu lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác rợn người đầy sợ hãi.

Không báo trước cho ai, cứ thế mà chạy đến một nơi xa lạ hoàn toàn… Việc này chẳng hợp với tính cách của hắn chút nào!

Sự cảnh giác dâng lên đỉnh điểm, hắn có cảm giác như trong bóng tối có ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình!

Không do dự, Ngu Đồ kéo chăn trùm kín đầu, quấn chặt mình thành một cái kén!

Không quan tâm có thứ gì kỳ lạ hay không, dù sao thì hắn cũng có "Thuật phong ấn bằng chăn bông"!

Chăn chính là kết giới, ma quỷ quái vật gì cũng đừng hòng vào được!

-

“A a a a ———”

Vừa rạng sáng, cả tòa nhà nhỏ vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Từ trong "cái kén" trên giường, một cái đầu tóc rối bù thò ra, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, trên người tỏa ra một luồng oán khí còn nặng hơn cả quỷ.

Hắn đã biết mà! Trên đời này làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống! Chỉ có bẫy rập rơi xuống thôi!

Hai cánh tay từ trong "cái kén" thò ra, hắn đau khổ vò đầu mình rối tung hơn nữa.

Tại sao hắn lại nhận cái di sản này cơ chứ!

Nếu không nhận, thì đã chẳng gặp phải mớ rắc rối này!

Ngu Đồ ngồi ôm đầu, mặt mày héo hon, trong đầu lại hiện lên giấc mơ tối qua——

Trang web truyện tranh X lớn nhất trong nước, hiện đang tích cực quảng bá tác phẩm của một tác giả mới—Thiên Diễn. Bộ truyện 《Sơn Hải Chi Ngữ》 này đã ra mắt chương đầu tiên vào đúng 12 giờ trưa hôm qua.

Nét vẽ đẹp mắt, phản hồi bùng nổ, nội dung kết hợp giữa pháp thuật phương Tây và tu tiên phương Đông, vừa hài hước vừa kịch tính… Nhưng những điều đó không quan trọng!

Quan trọng là——nội dung của truyện hoàn toàn là sự thật!

Tu tiên, ma pháp, thiên tai nhân họa, hủy diệt thế giới… tất cả đều sẽ trở thành hiện thực!!!

Vì trong thế giới truyện tranh có tồn tại hai thế giới, thế giới bên trong và thế giới bên ngoài. Ban đầu, những câu chuyện này chỉ diễn ra trong thế giới bên trong, chưa ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài mà hắn đang sống, nhưng chuyện đó… chỉ là vấn đề thời gian!

Ngu Đồ nhớ lại giọng nói trong giấc mơ, cái giọng kỳ quặc đã bảo hắn phải tham gia vào cốt truyện chính, trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng nhất, nhận được sự kính ngưỡng của toàn thế giới, để khi rào chắn giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài bị phá vỡ, hắn có thể đứng ra lãnh đạo nhân loại vượt qua thảm họa…

Chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn đã muốn đập đầu vào tường!

Cứu rỗi thế giới? Sao lại giao nhiệm vụ này cho một người bình thường như hắn?! Sao không giao cho nam chính Cố Hồng Ảnh, người vốn là nhân vật chính của truyện?!

Ngu Đồ ngửa đầu ngã ra sau, nếu cảm xúc có thể hóa thành thực thể, thì bây giờ hắn chính là một bức tượng xám xịt, đông cứng trong tuyệt vọng.

"Chắc chắn là mình đang mơ… Cái gì mà cứu thế giới chứ…" Hắn lẩm bẩm, "Đừng đùa quá trớn thế này…"

Mười phút sau.

Ngu Đồ đầu bù tóc rối, khoanh chân ngồi trên giường, khuôn mặt hoàn toàn đờ đẫn, mắt nhìn trân trân vào hư không.

"Đùa thật à?!"

Đối diện hắn, một bóng người gầy gò lặng lẽ đứng đó.

Mái tóc đen nhánh, đôi mắt phượng sắc bén, khoác trên mình một bộ trường sam màu xanh đậm, những đường hoa văn màu vàng sậm điểm xuyết vừa vặn nơi cổ tay áo, hàng cúc và vạt áo.

Cơ thể không có linh hồn điều khiển, lặng lẽ đứng yên tại chỗ, trông như một món đồ cổ bị thời gian phủ bụi.

"Đáng lẽ mình không nên lấy viên ngọc đó sau khi ký tên…" Ngu Đồ tiếp tục lẩm bẩm, "Không đúng! Lẽ ra ngay từ đầu không nên để ý đến nó… Sao mình lại không từ chối… Sao mình không từ chối chứ?!"

Chuyện cứu rỗi thế giới nghe thì có vẻ hừng hực khí thế, nhưng khi thực sự rơi xuống đầu, chỉ khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng!

Tại sao không giao chuyện này cho nam chính của truyện tranh, mà lại bắt một người bình thường không có gì nổi bật như hắn gánh vác?!

Hắn không hiểu! Một vạn lần không hiểu!

Ngu·thận trọng bẩm sinh kiêm chứng sợ xã giao nhẹ·Đồ: "……"

Hắn sắp phát điên rồi! Phát điên ngay tại chỗ!

-

Ba ngày sau.

Ngu Đồ điều khiển bộ thân xác do viên ngọc biến thành, tập đi trong khu sân vườn nhỏ đi kèm với tòa nhà.

Khi tầm nhìn và suy nghĩ bị chia cắt làm hai, phản ứng của hắn lúc thì chậm chạp, lúc thì đồng bộ quá mức. Trong mấy ngày qua, để có thể điều khiển cơ thể kia thuần thục hơn, hắn đã nếm đủ khổ sở.

Nhưng tập luyện trong sân nhà lại không tiện chút nào, vì từ khi hắn dọn vào đây, hàng xóm xung quanh không ngừng ghé qua tặng rau củ tự trồng. Mỗi lần nghe tiếng gõ cửa, hắn lại cuống cuồng giấu bộ thân xác kia đi, suýt nữa thì tim muốn rớt ra ngoài.

Sau mấy phen hú hồn, Ngu Đồ bắt đầu nhắm tới khu núi hoang ở ngoại ô thị trấn.

Dù gì thì thị giác của hắn cũng đã bị chia thành hai phần, chi bằng vào rừng luyện tập, vừa rộng rãi vừa không lo bị ai nhìn thấy, đúng là tiện cả đôi đường!

Vậy là đêm khuya ngày thứ ba, hắn lén lút điều khiển thân xác kia trèo lên núi hoang, tìm đến một phế tích không ai lai vãng, chính thức bắt đầu những ngày khổ luyện gian nan.

Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách gặp mặt nam chính, nhưng lần đầu tiên xuất hiện, nhất định phải có đủ phong thái cao thâm thần bí! Chỉ có như vậy, sau này mới dễ dàng tạo dựng hình tượng đại lão của mình!

Để đảm bảo màn xuất hiện của mình hoàn mỹ không chê vào đâu được, Ngu Đồ đeo tai nghe Bluetooth, bật nhạc nền khí thế ngút trời, nỗ lực rèn luyện để dù không có nhạc, hắn vẫn có thể toát ra uy phong lẫm liệt, chấn nhiếp toàn trường.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng—nam chính của truyện, Cố Hồng Ảnh, vừa bị Tam Thanh đạp bay vào vầng sáng trắng trong chương đầu tiên—lại đột ngột xuất hiện ngay giữa tàn tích hoang phế này!

Khoảnh khắc nam chính vén tấm dây leo chắn lối sang một bên, tiếng sột soạt bất ngờ khiến Ngu Đồ giật nảy mình, đến mức tai nghe Bluetooth cũng rớt xuống đất!

Nam chính từ trang truyện đột nhiên bước ra đời thực, bảo không sốc thì đúng là chuyện viễn vong. Đối mặt với tình huống ngoài dự đoán, Ngu Đồ chỉ có thể giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, cố làm ra vẻ cao thâm khó lường mà thốt lên: “Nơi này không phải chỗ dành cho trẻ con nên tới.”

Nói xong lại cảm thấy giọng điệu mình quá lạnh lẽo, thế là cố nặn ra một nụ cười, bổ sung thêm ba chữ: “Về nhà đi.”

Mau về đi, nam chính ơi!!!

Đừng hỏi hắn vì sao không nói nhiều hơn, vì ngay lúc này, trong đầu hắn chỉ còn tiếng gào thét chói tai của chính mình——

Quá mức xấu hổ! Cứu mạng cứu mạng cứu mạng có ai cứu hắn với!!!

May mà màn sương trắng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện. Nhặt lại tai nghe xong, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy xuống núi, hắn muốn đặt vé ngay, chạy trốn khỏi Trái Đất trong đêm nay!!

Sau khi vất vả lắm mới thoát khỏi cái bóng tâm lý của vụ xấu hổ đó, Ngu Đồ nhìn vào màn hình máy tính bảng, thấy những dòng bình luận thúc giục ra chương mới mà chỉ cảm thấy thế giới này càng lúc càng ác độc với mình.

Hắn có linh cảm mãnh liệt rằng cái kẻ gọi là "tác giả truyện tranh"—Thiên Diễn—rất có khả năng sẽ vẽ hắn vào chương hai.

Dường như để tán thưởng sự phán đoán chính xác của hắn, cuối chương đầu tiên của 《Sơn Hải Chi Ngữ》, đột nhiên xuất hiện một dòng thông báo rõ ràng hơn tất cả các bình luận khác———

【《Sơn Hải Chi Ngữ》Chương 2 đã cập nhật, hoan nghênh đến đọc nha~】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play