Dòng chữ sáng rực kia chẳng khác nào một lá bùa đòi mạng, nhắc nhở Ngu Đồ rằng—duỗi đầu ra là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao.

Ngu Đồ nhìn chằm chằm vào thông báo ấy hồi lâu, liên tục tự trấn an bản thân——

Không sao cả, hiểu rõ mức độ xấu hổ đến chết lần này sẽ giúp hắn rút kinh nghiệm tốt hơn, tổng kết bài học sâu sắc hơn, thất bại hôm nay chính là bước đệm cho thành công sau này!

Tất cả đều vì tương lai tươi sáng… Nhưng mà… thật sự mất mặt quá đi mà a a a a a!!!

Ngu Đồ hít sâu một hơi, run rẩy bấm mở chương hai.

Bìa chương đầu tiên là một bức tranh nhìn từ trên cao xuống, khắc họa non sông tráng lệ, núi rừng xanh biếc được viền bằng những đường kim tuyến tinh tế, bầu trời chia thành hai nửa—một nửa là ráng ban mai, một nửa lại chìm trong màn đêm vĩnh hằng.

Nhưng bìa chương hai lại hoàn toàn khác biệt—thay vì hùng vĩ bao la, nó lại chú trọng tái hiện sự hoang vu, xơ xác đến lạnh người. Một vùng đất cằn cỗi kéo dài đến vô tận, trung tâm là một phế tích đổ nát, những dây leo bò chằng chịt trên vách tường nứt nẻ, cánh cổng đỏ đã bạc màu theo thời gian, và những hoa văn tinh xảo nay chỉ còn là dấu vết mờ nhạt của quá khứ...

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cảm giác hoang tàn, quạnh quẽ bị năm tháng lãng quên đã ập đến mãnh liệt.

[Linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra rồi đây…]

[Anh Anh phải vượt qua bài kiểm tra nhập học kiểu gì nhỉ? Tò mò quá!]

[Đúng là đãi ngộ của nam chính, nhìn bìa truyện là biết ngay!]

Trong chương trước, Cố Hồng Ảnh đã gây náo loạn đến mức trở thành người duy nhất bị Tam Thanh một cước đá bay vào trường thi, khiến độc giả thân thiết đặt cho cậu ta một biệt danh—“Anh Anh”.

Biệt danh này vừa xuất hiện đã nhanh chóng được độc giả của 《Sơn Hải Chi Ngữ》 nhiệt tình tiếp nhận và lan truyền rộng rãi.

Ngu Đồ chuyển sang trang tiếp theo, nhưng ngoài dự đoán của hắn, nội dung trang hai lại chẳng hề mang bầu không khí nặng nề, thê lương như trang đầu, mà lại tràn đầy nét hài hước.

Tác giả đã vô cùng tỉ mỉ vẽ lại biểu cảm ngơ ngác của Cố Hồng Ảnh khi bị Tam Thanh sút thẳng xuống chân núi hoang, khắc họa từng chi tiết về chiếc áo ngủ mỏng manh bị gió đêm cuốn lên một cách lạnh lẽo, thậm chí còn chăm chút cả đôi dép cá mập với phần miệng đang mở rộng một cách vô vọng của cậu ta.

Khi Cố Hồng Ảnh bắt đầu hành trình leo núi trong đêm, tình cảnh lại càng thêm thê thảm—

Không phải giẫm trúng hố rồi bổ nhào xuống đất, thì cũng bị cành cây trong bóng tối chọc vào lưng, tưởng mình gặp ma rồi hét lên một tiếng phá tan giới hạn phổi của loài người.

Không thì là leo tới leo lui, ba lần bốn lượt đi lòng vòng về cùng một chỗ, hoang mang nghĩ mình đang bị ma trơi trêu đùa.

Chưa kể, cậu ta còn bị cận thị nhẹ, trông nhầm tảng đá trong bụi cỏ thành thú dữ đang rình rập, rồi bắt đầu lẩm bẩm tự biên tự diễn một bản di chúc ngay tại chỗ…

[Xin lỗi, tui không muốn cười đâu, nhưng thật sự nhịn không nổi! Gõ mõ điện tử.GIF]

[Những người khác chỉ được vẽ vài cảnh thi cử, cốt truyện lại tập trung tả Anh Anh, mà cái sự chênh lệch này lại càng làm truyện buồn cười hơn đó trời!]

[Những người khác: bình tĩnh, ung dung.JPG

Anh Anh: rối như tơ vò, chuyện xui liên tiếp ập đến.JPG]

Sau một chuỗi tình huống, Cố Hồng Ảnh đột nhiên ngộ ra chân lý!

Cậu vỗ trán một cái, nhanh chóng mò vào túi áo ngủ, lôi ra tấm thư báo trúng tuyển rồi mở rộng trong lòng bàn tay.

Chữ viết trên mảnh vải bỗng phát sáng, từng nét mực như bay lên lơ lửng giữa không trung, chiếu rọi một vùng sáng nhỏ quanh Cố Hồng Ảnh.

Thế là cậu liền biến tờ giấy nhập học thành đèn pin cầm tay, hài lòng mà dùng!

Dưới ánh sáng do chính mình tạo ra, Cố Hồng Ảnh tiếp tục hành trình leo núi đầy gian nan. Sau tận năm tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng cậu cũng thành công leo lên đỉnh.

Để nhấn mạnh nỗi vất vả mà Cố Hồng Ảnh đã trải qua, tác giả thậm chí còn cho hẳn một khung tranh cận cảnh, vẽ một chibi với đôi mắt lệ rơi đầy mặt.

Nhưng tất cả những chuyện này… vẫn chưa hề kết thúc.

Cố Hồng Ảnh lững thững đi vòng quanh đỉnh núi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy có gì khác thường. Càng nghĩ càng bối rối, cậu liền ngồi phịch xuống đất, dốc hết sức lực mà gào lên đòi manh mối.

Trước đó, khi Cố Hồng Ảnh dùng thư nhập học làm đèn pin, độc giả của bộ truyện cũng đã thấy rõ nhiệm vụ của cậu———giải mã bí ẩn tiếng hát trên ngọn núi hoang.

Vậy mà suốt năm tiếng leo núi, Cố Hồng Ảnh không hề có dấu hiệu nghe thấy bất kỳ tiếng hát nào.

[Anh Anh thảm quá! QAQ]

[Cậu ấy còn chưa biết, Tam Thanh đang lặng lẽ bám theo sau lưng và lén quay lại hết lịch sử đen này của mình…]

[A này… Đã thảm rồi mà còn thảm hơn, đúng kiểu dậu đổ bìm leo…]

Gào thét than trời xong, Cố Hồng Ảnh quyết định xuống núi. Nhưng chưa kịp đi được bao xa, cậu bỗng nhiên quay phắt đầu lại!

Trong truyện tranh, cảnh này được đặc biệt nhấn mạnh———

Bảng màu rực rỡ tươi sáng đột nhiên đổi thành những gam màu lạnh tối tăm. Những sợi sương trắng dần bò ra từ các khung tranh, còn ánh sáng lờ mờ dưới tán cây khiến những thân gỗ thoạt nhìn như đang vươn nanh múa vuốt.

Truyện tranh không thể vẽ ra tiếng hát, nhưng lại dùng sự thay đổi màu sắc để tạo nên một bầu không khí đầy áp lực và quỷ dị.

Cố Hồng Ảnh—cậu thiếu niên vốn luôn hi hi ha ha suốt dọc đường đi, lần đầu tiên thể hiện vẻ mặt nghiêm túc.

Bất ngờ thay, vẻ đĩnh đạc và đáng tin cậy cũng theo đó mà lộ ra.

Tác giả đã phác họa góc nghiêng sắc nét của cậu, đồng thời thêm vào dòng độc thoại nội tâm———

'Mình nghe thấy rồi. Một giọng hát… khiến người ta sởn tóc gáy.'

Giữa bầu không khí rùng rợn này, Cố Hồng Ảnh đứng lặng tại chỗ, tựa như đang cân nhắc điều gì đó.

Sau đó, cậu quyết đoán xoay người, đuổi theo nơi phát ra giọng hát kia.

Tiếng hát vang lên rồi lại vụt tắt. Thế nên trong truyện tranh, màu sắc cũng liên tục thay đổi—lúc sáng, lúc tối, lúc bình thường, lúc quỷ dị, như thể sự lo âu trong lòng Cố Hồng Ảnh đang ngày càng bị phóng đại.

[Lúc trước còn buồn cười lắm, sao giờ thấy căng thẳng quá vậy trời?!]

[Cảm giác nhiệm vụ của Anh Anh khó xơi ghê luôn ấy…]

[Mình sợ quá, không dám đọc tiếp nữa huhu———]

Khi nhịp truyện càng lúc càng trở nên căng thẳng, độc giả cũng bị cuốn theo sự hồi hộp.

Chỉ có một người, đang ôm chặt chiếc máy tính bảng trong tay———

Nụ cười trên mặt Ngu Đồ, theo từng trang truyện lật mở, dần dần biến mất.

Hắn chỉ là vì trời gần sáng mà phải một mình leo lên ngọn núi hoang, có hơi sợ nên mới bật nhạc nền để lấy can đảm thôi mà!

Hắn thực sự cảm ơn tám đời tổ tông của tác giả bộ truyện tranh này! Rõ ràng là nhạc khí thế hào hùng, vậy mà vẽ ra cứ như âm thanh ma quái vang vọng trong núi hoang vậy!!

Ngu Đồ lật sang trang mới, lần này, cảnh tượng xuất hiện trong truyện chính là khung cảnh trên bìa truyện.

Hắn đau khổ vò đầu, thở dài não nề.

Chết vì xấu hổ? Sớm muộn gì cũng đến!

Trong truyện tranh, Cố Hồng Ảnh còn cẩn thận hơn cả khi truy tìm tiếng hát lúc nãy. Cậu quan sát kỹ lưỡng xung quanh, tâm trạng hồi hộp đến mức nếu có thể hiện ra ngoài, chắc đã chồng chéo lên khung tranh thành tầng tầng lớp lớp.

Ngay cả đôi dép hình miệng cá mập kỳ quái kia, lúc này cũng không còn chút gì buồn cười nữa.

Cố Hồng Ảnh từ từ bước vào khu tàn tích, cái bóng của cậu bị kéo dài thật dài, như thể sắp bị những dây trường xuân chằng chịt trên đống đổ nát nuốt chửng.

Bút vẽ của tác giả, đến đây, đã đạt đến mức tinh tế đến đáng sợ.

Dưới cái bóng âm u của dầm nhà mục nát, tựa hồ có thứ gì đó đang âm thầm rình rập. Trong những mảng rêu dày đặc, lũ côn trùng đen nhỏ đang loăng quăng bò lổm ngổm.

Bước trên nền đất đầy gạch vụn, mỗi bước chân giẫm xuống đều phát ra những tiếng răng rắc quái dị.

Ở một góc tường, mảnh kính vỡ phủ bụi, phản chiếu một làn sương trắng…

Chưa kể những dây trường xuân xanh rậm đến mức khó tin, từng sợi rễ mảnh dẻ rủ xuống, tựa như những xúc tu của một kẻ đi săn đang chực chờ hành động.

Những khung tranh ngập tràn chi tiết đến rợn người này phủ kín tầm nhìn, khiến cả khung bình luận cũng đột ngột im lặng.

[Rốt cuộc nơi này có thứ gì vậy…]

Một dòng bình luận lẻ loi lướt qua, nhưng không ai đáp lại.

Trong truyện, Cố Hồng Ảnh vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Màu sắc của truyện tranh càng lúc càng tối, như thể muốn kéo người đọc vào một bóng đêm vô tận.

Và rồi, truyện đặc tả một bàn tay.

Một bàn tay của Cố Hồng Ảnh.

Giữa ánh sáng chập chờn gần như đã chìm vào bóng tối, bàn tay ấy chợt siết chặt, mạnh mẽ giật xuống những sợi dây trường xuân chằng chịt trước mặt!

Mặt trời, vài tia sáng lọt qua lỗ hổng trên mái nhà, chiếu xuyên vào trong.

Hai, ba tia nắng rực rỡ ấy chiếu sáng xà nhà phủ rêu xanh, những viên gạch vỡ sụp, những dây trường xuân bò từ ngoài bức tường đổ nát len lỏi vào bên trong căn nhà.

Cùng một khung cảnh, nhưng lại hoàn toàn khác biệt so với những trang trước!

Khoảnh khắc này, bức tranh trở nên yên tĩnh, dịu dàng, tràn đầy sức sống, như thể thuộc về một thế giới khác hẳn với bóng tối trước đó.

Ở tận cùng màn đêm, ánh sáng dịu dàng mà vờn quanh lấy một người.

Truyện dành hẳn hơn nửa trang đặc tả nhân vật ấy.

Từ mái tóc đen tuyền, đôi mắt phượng thanh tú, đến bộ y phục trên người, thậm chí cả nét mặt thoáng chút buồn bã, tất cả đều được khắc họa tinh xảo, tỉ mỉ đến cực điểm.

Khó có thể diễn tả cú sốc này bằng lời—sau hàng loạt trang truyện đậm chất kinh dị, căng thẳng đến bào mòn tinh thần, bỗng nhiên một hình ảnh đẹp đẽ, sáng rực như vậy xuất hiện trước mắt.

Phần bình luận, ngay khoảnh khắc ấy, như bùng nổ———

[Ai ai ai? Đây là ai?! Trong vòng ba phút tôi muốn có toàn bộ thông tin về nhân vật mới này!!!]

[Anh Anh, cậu thật có phúc! Chỉ mới bài kiểm tra nhập học mà đã gặp ngay một đại lão!]

[Tim tôi chính thức bị thần Cupid bắn trúng rồi! Đây là gì? Đây chính là lão bà chân ái đời tôi!!]

Ngu Đồ: “……”

Hắn đột ngột úp sấp chiếc máy tính bảng xuống, tiếng "bốp" vang lên trên mặt bàn.

Vừa rồi, chỉ thoáng nhìn qua, hắn đã kịp thấy trong hàng dài bình luận chen chúc nhau, không ít câu từ hổ báo sói lang đan xen vào giữa.

Đôi tai của Ngu Đồ dần dần nhiễm sắc đỏ, rồi rất nhanh, màu đỏ ấy lan rộng, làm cho cả vành tai hắn trở nên đỏ bừng.

Tin tốt: Tác giả truyện tranh đã vẽ hắn thành một đại lão thần bí, ít nhất là không bị xã hội vả vào mặt ngay trong truyện.

Tin xấu: Một kiểu “chết vì xấu hổ” khác dường như đang ùn ùn kéo tới.

Ngu Đồ hít thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Khi màu đỏ trên tai dần dần tan đi, hắn lại lật máy tính bảng lên, tiếp tục đọc.

[Chiếc kính độc nhãn kia——— hộc hộc, visual bùng nổ, tôi cần bình oxi, tôi sắp bay về trời rồi———]

“BỐP!!”

Hắn lại úp sấp chiếc máy tính bảng xuống lần nữa.

Nhưng lần này, không chỉ vành tai, mà cả gương mặt của Ngu Đồ đều đỏ bừng lên, như thể sắp bốc khói.

Từ trước đến nay, cuộc sống của Ngu Đồ rất ít khi tiếp xúc với các sản phẩm giải trí, cũng không hứng thú với tiểu thuyết hay truyện tranh, lại càng không có thói quen theo đuổi thần tượng hay tranh luận trên mạng. Hai chuyện táo bạo nhất mà hắn từng làm trong đời, một là nhận lấy một khoản thừa kế bí ẩn, sau đó bất đắc dĩ bị đẩy vào nhiệm vụ cứu thế giới.

Thế nên, những bình luận mà các độc giả của bộ truyện tranh này có thể dễ dàng gõ ra trong vài giây, đối với hắn lại là một cú sốc đáng sợ.

Ngu Đồ chờ cho hơi nóng trên mặt dịu xuống, rồi lại lật máy tính bảng lên, cố gắng phớt lờ đống bình luận kia, nhanh chóng bấm sang trang tiếp theo, tua nhanh qua phân cảnh có mặt mình.

Phân đoạn hắn xuất hiện nằm ngay cuối chương này, sau khi nhảy qua, truyện chỉ còn lại hai trang cuối cùng.

Tông màu rực rỡ, sáng sủa trở lại, trong khung truyện, Cố Hồng Ảnh lấy tờ thông báo nhập học của mình ra. Trên đó hiển thị rằng bài kiểm tra đầu vào đã hoàn tất.

Ngay giây tiếp theo, Tam Thanh không biết trốn ở góc nào liền vỗ cánh, thong dong đậu lên đỉnh đầu Cố Hồng Ảnh.

[Lạ quá, sao tự nhiên lại hoàn thành bài kiểm tra vậy?]

[Chẳng lẽ vị đại lão lúc nãy đã giải quyết xong vấn đề này, khiến Anh Anh vô tình được hưởng lợi sao?]

Không, hoàn toàn không phải.

Ngu Đồ mặt không cảm xúc nghĩ thầm. Vì đời này hắn không đời nào mò ra khu phế tích trên núi hoang, chỉ để tập làm sao có một màn xuất hiện hoàn hảo kèm theo nhạc nền.

Truyện chỉ còn một trang cuối cùng, thế nhưng không hiểu sao nó vẫn đang trong tình trạng loading, chờ mãi vẫn chưa hiển thị được.

Thấy cũng gần đến giờ nấu cơm, Ngu Đồ dứt khoát bỏ máy tính bảng xuống, đi vào bếp.

Nơi này quá xa xôi hẻo lánh, đến mức không có cả dịch vụ giao đồ ăn. Nếu muốn ăn, chỉ có hai lựa chọn: một là ra ngoài tìm những quán ăn nhỏ lẻ rải rác trong thị trấn, hai là tự mình vào bếp.

Ngu Đồ biết nấu ăn, để tiết kiệm chi phí, hắn đã mua sẵn ít nguyên liệu, lại thêm hàng xóm láng giềng tặng cho một ít, đủ để có cái ăn trong vài ngày tới.

Khi mùi thức ăn dần dần lan tỏa trong căn bếp, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngu Đồ lau khô tay, nghĩ bụng chắc lại là mấy ông bà hàng xóm tốt bụng mang đồ qua cho mình.

Trước khi mở cửa, hắn vẫn còn đang cân nhắc xem nên từ chối thế nào để không làm tổn thương tấm lòng nhiệt tình của họ.

Nhưng hoàn toàn không ngờ tới cảnh tượng trước mắt———

Nam chính của bộ truyện tranh, trên đầu còn có Tam Thanh đậu, đang đứng trước cửa nhà hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play