Không hề nói quá, Ngu Đồ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Nếu không phải do mười mấy năm giáo dưỡng tốt đẹp đã rèn giũa hắn thành một người biết kiềm chế, thì có lẽ ngay lúc này, hắn đã dứt khoát đóng sầm cửa ngay trước mặt nam chính, sau đó khóa thêm năm lớp khóa cho chắc.

Có gì đáng sợ hơn việc bị xã hội vùi dập?

Chính là vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng mất mặt của mình trên truyện tranh, chỉ để rồi năm tiếng sau, nhân vật đã chứng kiến cảnh đó lại đứng ngay trước cửa nhà.

Ngu Đồ: “……”

Hắn không thể hiểu nổi!

Thị trấn nhỏ nằm sát núi hoang này có bao nhiêu hộ dân? Sao nam chính lại tình cờ gõ đúng vào cửa nhà hắn?!

Có lẽ vì hắn đã im lặng quá lâu, người đứng ngoài cửa, Cố Hồng Ảnh, liền chủ động lùi lại một bước, trên mặt lộ ra vẻ chân thành: "Tôi không có ác ý, chỉ là gặp chút sự cố ngoài ý muốn. Có thể cho tôi mượn chỗ này để rửa mặt một chút, rồi gọi điện về cho gia đình không?"

Chính Cố Hồng Ảnh cũng biết bộ dạng hiện tại của mình trông không được tốt đẹp gì cho cam. Từ nửa đêm hôm qua leo đèo lội suối đến tận trưa hôm nay, tổng cộng gần mười tiếng đồng hồ càn quét cả một ngọn núi hoang, chẳng còn gì khác ngoài hai chữ chật vật.

Bị người ta đề phòng cũng là điều dễ hiểu.

"Tôi đã gõ cửa mấy nhà rồi, thật sự không phải kẻ xấu đâu."

Cậu đã thử xin giúp đỡ năm lần, nếu chỗ này cũng từ chối, vậy thì chỉ đành đi tìm một nhà khác.

Ngu Đồ nhìn Cố Hồng Ảnh từ trên xuống dưới.

Cả người lấm lem, bẩn thỉu, mặt thì chỗ trắng chỗ đen, bảo sao ông bà trong thị trấn không ai dám tin.

Dù sao thì, mới tuần trước, cán bộ địa phương còn vừa đến từng nhà để tuyên truyền phòng chống lừa đảo. Trong đó có một chiêu giả vờ làm một đứa trẻ đáng thương để gây sự đồng cảm, sau khi vào nhà sẽ lén lút quan sát tình hình rồi tìm thời cơ ra tay.

Mà nam chính… cao hơn một mét tám, không hề có chút liên quan nào đến trẻ con. Cao to thế này còn nguy hiểm hơn nữa là đằng khác, thế nên cũng chẳng trách được các ông bà sợ hãi.

Cố Hồng Ảnh vốn dĩ đã hơi nản lòng, thấy Ngu Đồ vẫn chỉ đứng đực ra đó, cậu thở dài một hơi, xoay người định đi tìm nhà khác thử vận may.

Lúc này, Tam Thanh trên đầu cậu khẽ vỗ cánh, cộc cộc gõ lên sọ cậu:

"Đối mặt với tình huống bất ngờ cũng là một bài học bắt buộc của cuộc đời đó. Mới bị từ chối có năm lần, à không, bây giờ là sáu lần rồi. Làm quen dần đi!"

Cố Hồng Ảnh: “……”

Cảm ơn, nhưng an ủi thế không làm bớt khó chịu đâu.

Có lẽ vì vừa mới nhìn thấy mặt hài hước của Cố Hồng Ảnh trong truyện tranh, lại vừa thoát khỏi một màn xã hội vùi dập ngay trước mắt mà không bị nhận ra, nên dù vừa bị nam chính gõ cửa dọa suýt nhảy dựng, nhưng khi thấy bóng lưng ủ rũ lúc cậu ta rời đi, Ngu Đồ vẫn mềm lòng.

"Đợi đã." Ngu Đồ mở hé cửa một chút, "Tôi cho mượn điện thoại, cậu gọi về đi."

Cố Hồng Ảnh và Tam Thanh trên đầu đồng loạt quay phắt lại.

Tam Thanh trợn tròn mắt, kinh hãi đứng bật dậy: "Ối đệch, kiểu gì đây? Một đứa ngốc tốt bụng sao?! Cố Hồng Ảnh giờ trông như tên lang thang thế kia mà cậu ta vẫn dám cho mượn điện thoại á?!"

Cố Hồng Ảnh: "……"

Sao nghe thì có vẻ đang khen người ta, mà hắn lại cứ cảm giác mình bị móc mỉa thế này?!

"Cậu đứng đây đợi một lát, tôi vào lấy điện thoại."

Thấy Cố Hồng Ảnh đã bước lại gần, Ngu Đồ dặn một câu rồi xoay người đi vào nhà. Nhưng còn chưa kịp đưa điện thoại cho nam chính thì—

"Ục ục ục—"

Tiếng bụng réo vang từng đợt to rõ, khiến người gây ra nó đỏ bừng mặt vì xấu hổ, hận không thể đào một cái hố chui xuống ngay lập tức.

Cảnh tượng này thật sự quá đáng thương, đến mức Ngu Đồ buột miệng nói ra trước khi kịp suy nghĩ: "Tôi nấu cơm cũng khá nhiều, cậu có muốn ăn chung không?"

Cố Hồng Ảnh: "!!!"

Cậu thực sự cảm động đến phát khóc. Nếu bây giờ sau lưng có cái đuôi, thì chắc nó đã quẫy thành chong chóng luôn rồi: "Ăn! Ăn chứ! Cảm ơn cảm ơn! Cậu đúng là người tốt nhất quả đất này!!"

Ngu Đồ: "……"

Bây giờ bảo là nói cho có lệ thì còn kịp không?

Nhưng chính mình đã mở lời trước, giờ mà rút lại thì chẳng khác gì trở mặt.

Ngu Đồ hơi nghiêng người, đứng tránh ra một bên: "Vào đi."

Cố Hồng Ảnh vui vẻ bước qua bậc cửa, đôi dép cá mập há miệng phát ra tiếng "lọc cọc" giòn tan trên mặt đất.

"Có thể cho tôi mượn phòng vệ sinh rửa tay không?" Cố Hồng Ảnh giơ đôi bàn tay lấm lem ra trước mặt, "Dù gì ăn cơm cũng phải giữ vệ sinh chứ."

Ngu Đồ chỉ hướng cho cậu ta, Cố Hồng Ảnh xoay người đi về phía nhà vệ sinh, trong khi Tam Thanh từ trên đầu Cố Hồng Ảnh vỗ cánh bay lên, đậu xuống một cành hoa.

Trong nhà vệ sinh, Cố Hồng Ảnh im lặng nhìn chằm chằm vào gương.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt bẩn thỉu đến mức có thể đi đóng vai ăn mày mà không cần hóa trang, mái tóc rối tung trông chẳng khác gì tổ quạ, thậm chí còn mắc mấy cái lá xanh, bộ đồ ngủ trên người lấm lem bùn đất, như thể vừa lăn một vòng trong vũng bùn rồi để nguyên vậy cho khô.

Với cái diện mạo này, những ông bà cụ trong thị trấn không báo cảnh sát đã là rất có lòng nhân hậu rồi.

Cố Hồng Ảnh cúi xuống, tạt nước lạnh rửa mặt, nhìn dòng nước trong veo dần chuyển thành đục ngầu rồi chảy xuống bồn, bất giác cảm thấy câu nói khi nãy của Tam Thanh, thực sự rất có lý.

-

Cố Hồng Ảnh vào nhà vệ sinh, Ngu Đồ liền ngồi xuống ghế đá đợi. Trong lúc chờ, hắn lén lút dùng khóe mắt quan sát Tam Thanh, lúc này đang nhảy nhót tung tăng trên cành hoa.

Thực tế, Tam Thanh có kích thước chỉ bằng một nắm tay, toàn thân phủ lông xanh mượt, trên đầu có một cọng lông đỏ hơi cong, đôi mắt tròn xoe đen láy, mỗi lần nghiêng đầu trông chẳng phân biệt nổi đâu là cổ, đâu là đầu.

Nó đang nhảy nhót trên cành thì bỗng cứng đờ, sau đó đơ luôn, rơi thẳng xuống nền đá xanh, lăn ra nằm ngửa, để lộ cái bụng tròn xoe và… một cái móng vuốt.

Ngu Đồ giật nảy mình, theo bản năng đứng bật dậy, chạy đến chỗ Tam Thanh rơi xuống, định nhặt nó lên kiểm tra.

Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào, thì con chim nhỏ đang nhắm nghiền mắt kia bỗng hé mở một bên, đôi mắt tròn xoe lấp lánh tia đắc ý của kẻ vừa bày trò thành công.

Nó lật người dậy, phủi phủi cái bụng tròn, bộ lông bắt nắng sáng óng ánh, rồi hắng giọng thật to: "Ha! Quả nhiên cậu nhìn thấy ta!"

"Cậu đúng là dễ bị lừa ghê luôn á!" Tam Thanh thở dài một hơi, giọng điệu kiểu hận sắt không thành thép, "Đừng có tốt bụng với người khác quá như thế! Phải có chút cảnh giác đi chứ!"

Ngu Đồ nhỏ giọng lầu bầu: "Nhưng mà…cậu cũng có phải người đâu."

Tam Thanh: "…"

Nó đập cánh phạch một cái, bay thẳng lên đậu trên vai Ngu Đồ. Hắn chỉ cảm thấy vai mình bỗng nhiên nặng xuống, rồi nghe thấy giọng nói tròn vo vang lên bên tai: "Không phải người thì làm sao?! Không phải người thì không thể có tâm tư xấu à?! Cậu kiểu này sớm muộn gì cũng bị lừa cho xem!"

"Thôi không nói mấy chuyện này nữa." Tam Thanh vỗ vỗ vai Ngu Đồ bằng đôi cánh, "Giờ thì kiểm tra thuộc tính linh lực của cậu đã!"

Nó bắt đầu lẩm bẩm mấy câu chú khó hiểu, ngay lập tức, trước mắt Ngu Đồ xuất hiện một đốm sáng trắng, đốm sáng nhanh chóng lan rộng thành một vòng tròn phát quang, từ bên trong bay ra một chiếc hộp bầu dục dài ngoằng có tay chân, phía sau còn có đôi cánh nhỏ trong suốt, khẽ đập phành phạch trong không trung.

"Ai nha! Lấy nhầm loại của tinh quái mất rồi!" Tam Thanh lại lẩm bẩm một tràng, chiếc hộp bầu dục đang bay lơ lửng liền vỗ cánh bay ngược trở vào vòng sáng, thay vào đó, một hình nhân nhỏ bằng đất sét chầm chậm bước ra.

"Đây mới là của nhân tộc."

Tam Thanh vỗ vỗ vai Ngu Đồ, giọng điệu đầy thấu hiểu và an ủi: "Giờ ta cần lấy một giọt máu của cậu để kiểm tra thuộc tính linh lực, đừng lo, không đau đâu."

Một chiếc lông nhỏ từ trên người nó rơi xuống, nhẹ như cánh ve, chạm vào đầu ngón tay của Ngu Đồ. Hắn chỉ cảm thấy một cơn tê nhẹ, sau đó, chiếc lông chuyển từ xanh sang đỏ, lặng lẽ nhập vào giữa trán của hình nhân đất sét.

Không có phản ứng gì cả.

Tam Thanh: "???"

Nó bay xuống từ vai Ngu Đồ, dùng móng vuốt đá đá cái hình nhân đất sét: "Chuyện gì đây? Đồ của Côn Luân hết hạn rồi à?"

Lúc này, nó liếc mắt thấy Cố Hồng Ảnh đang đi về phía họ, thế là vỗ cánh phành phạch, bay thẳng tới trước mặt cậu ta, dùng mỏ chọc mạnh vào đầu ngón tay cậu ta một phát.

Cùng với tiếng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết của Cố Hồng Ảnh, một giọt máu đỏ thẫm bay vút lên, nhập vào trán hình nhân đất sét.

Lập tức, hình nhân nhỏ phát sáng rực rỡ, toàn thân chuyển thành màu vàng kim chói lóa, chẳng khác gì một tượng bằng vàng ròng.

"Cố Hồng Ảnh đúng là thuộc tính Kim, linh ngẫu không hề có lỗi." Tam Thanh lại bay về chỗ cũ, đối diện với Ngu Đồ, vẻ mặt đầy hoang mang: "Nhưng sao cậu lại không có thuộc tính? Chỉ có người bình thường mới không có thuộc tính mà thôi."

Nhưng dù là thế giới bên trong hay thế giới bên ngoài, người không có thuộc tính nghĩa là không có linh lực, mà đã không có linh lực thì tuyệt đối không thể nhìn thấy nó.

Ngu Đồ cảm thấy tim khẽ giật thót.

Có lẽ hắn chỉ là một người bình thường, chỉ là do trùng hợp, bị cuốn vào cái nhiệm vụ cứu thế khủng khiếp kia, nên mới có sự liên kết với thế giới trong truyện tranh.

"Chuyện này lạ quá." Tam Thanh nghi hoặc đến cọng lông đỏ trên đầu cũng vì bối rối mà ủ rũ rũ xuống: "Trước đây cũng có trường hợp trẻ em mang thuộc tính bị bỏ sót, nhưng chỉ cần phát hiện ra, đo đạc một cái là biết ngay, sau đó chỉ cần bổ sung giấy báo nhập học là xong."

Nhưng trường hợp như Ngu Đồ, nó chưa bao giờ gặp qua.

"Tam Thanh à…" Cố Hồng Ảnh ôm ngón tay bị chọc đau nhói, mặt mày nhăn nhó, bước lại gần, giọng điệu tức giận: "Có khi nào cậu già đến hoa mắt rồi không?"

Cố Hồng Ảnh không phải kẻ ngốc, chỉ nghe mấy câu qua lại, cậu đã đoán được linh ngẫu vốn dĩ đã kiểm tra thuộc tính của Ngu Đồ, nhưng vì lý do nào đó đã xảy ra trục trặc giữa chừng.

Tam Thanh lập tức xù lông, "Cậu mới già hoa mắt ấy!"

Nhưng ngay sau đó, nó lại sững người.

Linh ngẫu vừa phát sáng màu vàng rực rỡ, lúc này bắt đầu chuyển màu từ trán, từ từ biến thành sắc xanh thăm thẳm, cuối cùng trông như một khối ngọc bích hoàng đế tinh xảo.

Thuộc tính Mộc.

"Đồ của Côn Luân mà cũng bị delay à?" Tam Thanh lẩm bẩm, mắt tròn xoe đầy khó hiểu, "Kỳ lạ ghê!"

Ngu Đồ không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, vì lúc này, viên ngọc được giấu dưới cổ áo, luôn đeo trên ngực hắn, đột nhiên nóng bừng lên, nhỏ bé thôi, nhưng nóng rát đến mức bỏng cháy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play