Sau khi nhận nhiệm vụ cấp E, Ngu Đồ cũng không vội bắt tay vào làm ngay.
Mỗi tân sinh đều có thể nhận nhiều nhiệm vụ cùng lúc, chỉ cần hoàn thành trước ngày khai giảng là được.
Sáng hôm sau, Ngu Đồ dậy sớm, làm một nồi lớn đá xay rồi chia thành nhiều bát nhỏ.
Mỗi bát đều được rưới một muỗng đường nâu và phủ đầy trái cây cắt hạt lựu thành một ngọn núi nhỏ.
Hắn xách theo đá xay tự làm của mình, cười tít mắt gõ cửa từng nhà hàng xóm——những chuyện đã xảy ra nhiều năm trước ở trấn nhỏ này, chẳng ai hiểu rõ hơn những cụ ông cụ bà đã sống ở đây sáu bảy chục năm cả.
Mấy ông bà sống gần khu nhà rất hoan nghênh Ngu Đồ.
Trấn nhỏ này nằm ở vùng xa xôi hẻo lánh, chẳng có rạp chiếu phim, tiệm trà sữa hay khu vui chơi giải trí gì cả, chỉ có hai siêu thị nhỏ, ngay cả bệnh viện cũng chỉ là một tòa nhà cũ kỹ ba tầng.
Người trẻ về quê cũng chẳng trụ lại lâu, thành ra quanh năm suốt tháng ở đây chủ yếu là người già.
Càng có tuổi, con người ta thường trở nên dễ tính hơn khi còn trẻ, huống hồ gì Ngu Đồ lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ mến.
Dù chỉ kể những chuyện vặt vãnh, hắn cũng không lơ đễnh bấm điện thoại rồi ậm ừ cho qua, mà thật sự chăm chú lắng nghe.
Thỉnh thoảng, hắn còn đưa ra vài câu cảm thán, chứng minh mình nghe rất nghiêm túc ——
“Không ngờ ông Lý lại đan giỏ tre giỏi như vậy! Thật lợi hại!”
“Chà, nguyên cái ví dày cộp như thế mà bà Vương nộp ngay cho đồn công an không chút do dự! Đúng là người có ý thức cao, mọi người đều nên học hỏi bà đấy ạ!”
“Bữa trước cháu nghe ông Bành khen mãi, nói rằng dưa cải muối của bà Tiền cực kỳ ngon, cứ đến mùa mở hũ là ai cũng nôn nóng đem đồ sang đổi với bà!”
…
Người trong nước vốn kín đáo, ít khi tán dương nhau, gặp nhau cũng chỉ khiêm tốn khách sáo đôi câu.
Giờ bị Ngu Đồ khen lớn tiếng như vậy, các ông bà cụ vui đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng sắp nở hoa.
Nhưng miệng vẫn bảo: “Có gì đâu mà lợi hại.”
“Lũ trẻ các cháu chưa thấy nhiều nên mới lạ vậy thôi.”
“Chuyện vặt vãnh này có gì đáng khen chứ.”
…
Ngu Đồ nhìn trái, rồi lại nhìn phải ——
Đã bảo là chẳng có gì đáng khen, còn khiêm tốn làm gì…
Thế thì không cần cười toe toét đến nỗi hở cả lợi nữa chứ!
Bằng gương mặt vô hại và tài ăn nói như được buff max điểm, Ngu Đồ đã dùng đá xay để mở cánh cửa lòng của các ông bà cụ hàng xóm, thành công được họ dẫn đến gốc cây hoè già ở phía nam của trấn vào ngày hôm sau.
Lần này không chỉ có hai ba ông bà cụ ngồi trong sân nhà, mà là cả một nhóm lớn.
Bất cứ động tĩnh nào trong thị trấn cũng không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hội ông bà dưới gốc cây hoè.
Có thể bạn không biết nguồn gốc những câu chuyện họ kể, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ trình độ hóng hớt của họ!
Ngu Đồ ngồi giữa vòng vây của các cụ, người này khen hắn đẹp trai, người kia khen hắn ngoan ngoãn, người này dúi cho hắn nắm đậu phộng, người kia nhét cho hắn ít hạt dưa.
Ngu Đồ bị bắt phải nghe cả một trời bí mật của thị trấn, nào là hai ông bà thông gia sắp xếp cho cháu mình gặp mặt, nhưng hai đứa nhỏ lại không hợp nhau, kết quả là chính hai ông bà lại thành đôi tình yêu xế chiều.
Nào là cháu trai nhà họ Chu ham chơi game, từ hạng cao tụt xuống hơn trăm bậc, bị bố mẹ đánh cho một trận, tức tối bỏ nhà chạy lên ngoại, khiến bố mẹ lo đến mức báo cảnh sát, cuối cùng tìm về rồi lại bị đánh một trận còn thảm hơn;
Nào là con trai nhà họ Khâu bất hiếu, mẹ bệnh cũng không về thăm, khiến bà cụ tức giận, đem toàn bộ tài sản để lại cho người chăm sóc mình, hai bên giờ đang lôi nhau ra toà kiện cáo...
Đủ các thể loại chuyện, từ bình thường đến không bình thường, khiến Ngu Đồ mở to mắt kinh ngạc, chỉ biết "Oa———" liên tục.
Không ngờ thị trấn nhỏ trông yên bình, ai nấy đều hòa nhã này, lại có nhiều chuyện bí mật như vậy!
À không, đã là chuyện ai cũng biết thì không gọi là bí mật nữa, mà là chuyện xưa.
Cứ thế, Ngu Đồ ngồi dưới gốc cây hoè nghe kể chuyện suốt hai ngày trời, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chuyển chủ đề sang tòa nhà cũ trước rừng hoè ở phía nam trấn.
Con phố nơi tòa nhà ấy tọa lạc là con phố hiu quạnh nhất thị trấn, năm mươi mấy căn nhà dọc đường thì hơn nửa bỏ trống.
Hắn từng đi ngang qua con phố này để đến quán trà trong rừng, mỗi khi đi qua, chỉ có thể thấy được chút ánh đèn leo lét cách mấy căn nhà tối om, cảm giác âm u rợn người đến lạ.
"Đừng nhắc đến nơi đó." Bà lão hơi tròn trĩnh ngồi bên tay trái Ngu Đồ vỗ nhẹ vào tay hắn, căn dặn: "Đám nhóc các cháu đừng có mà hứng lên lại chạy tới đó."
"Ai u, bọn trẻ bây giờ cứ thích mấy trò mạo hiểm…" Ông cụ ngồi bên cạnh hắn tiếp lời: "Có phải muốn mở cái gì...cái gì mà… phát sóng trực tiếp, phải không?"
"Những chỗ khác thì không sao, nhưng nơi đó rất tà môn." Một ông cụ khác chậm rãi lắc đầu: "Bọn trẻ các cháu đừng có mà không biết trời cao đất dày, coi chừng rước phải thứ gì không sạch sẽ."
Ngu Đồ còn chưa kịp mở miệng, bà lão bên phải hắn đã lên tiếng phản bác thay: "Đồ Đồ mới đến trấn ta, hiếu kỳ một chút cũng là chuyện bình thường. Mấy người cứ giấu giấu giếm giếm, chẳng phải lại càng làm thằng bé tò mò sao? Đến lúc nó lén chạy đi xem vào ban đêm thì biết làm sao?"
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều ông bà cụ, Ngu Đồ cúi đầu, ngượng ngùng cười một cái: "Quả thực… cháu cũng hơi tò mò."
Hắn nghĩ ngợi một chút, bổ sung thêm một câu: "Nhưng chắc cháu không mò sang đó vào ban đêm đâu ạ."
Dưới gốc cây hoè ngồi đầy ông bà cụ, nhà ai mà chẳng có mấy đứa cháu nghịch ngợm, thích tìm tòi? Nghe Ngu Đồ nói vậy, ai nấy đều sáng tỏ ngay———nhìn là biết tò mò đến muốn đi tìm hiểu luôn rồi!
Thế là lập tức thi nhau khuyên can hắn, ngay cả hai bà lão ngày thường thích đối chọi nhau cũng im lặng bất thường.
"Ông Trương nói khó nghe, nhưng nơi đó thực sự rất tà môn. Ba năm trước, thằng nhóc nhà họ Trần cũng tò mò y như cháu, gạt người nhà ban đêm lén chạy qua đó một chuyến. Không biết nó gặp phải thứ gì, đến nỗi cảnh sát phải ra tay. Lúc được đưa ra khỏi tòa nhà ấy, thằng bé suốt mấy tháng liền cứ nói mê sảng vào ban đêm, bác sĩ khám thế nào cũng không ra bệnh, chỉ bảo là tinh thần bị áp lực quá độ? Nhà nó tìm thầy cúng, tìm thuốc bắc, đủ kiểu chạy chữa suốt một năm rưỡi trời mới khỏi… Mà cũng từ đó, thằng bé ấy không bao giờ quay về thị trấn nữa."
Bà lão vừa kể vừa thở dài: "Nghe nói là bị cái gì...bóng ma tâm lý gì đó..."
"Năm năm trước, con bé Tinh Tinh nhà họ Ngô cũng lẻn vào đó mà, chỉ là lúc ấy không làm ầm lên như ba năm trước."
Nghe nhắc chuyện cũ, một cụ bà liền nhớ ra chuyện xa hơn: "Lúc trở về thì bị bố mẹ nó đánh cho một trận, khóc đến khản cả giọng. Sau đó còn gặp ác mộng mấy tháng liền, gầy sọp đi trông thấy."
"Haizz, tóm lại chỗ đó không phải nơi tốt lành gì." Bà cụ ngồi bên phải Ngu Đồ dúi vào tay hắn một nắm đậu hà lan, vừa nhét vừa dặn dò: "Đồ Đồ à, nghe lời đi, đừng nghĩ đến nó nữa."
Ngu Đồ nhận lấy nắm đậu, nhưng vừa nãy mới ăn cả một đống hạt dưa năm vị, giờ miệng khô khốc. Hắn nhai nhai hai hạt, do dự một chút rồi hỏi: "Tòa nhà cũ đó tệ như vậy, sao không dỡ bỏ luôn ạ?"
"Đồ Đồ, đừng nghĩ đến cái tòa nhà cũ đó nữa." Ông Lý, người đan rổ siêu tốt, vội vàng lái câu chuyện sang hướng khác: "Ông mới đan cho cháu một cái rổ đựng rau này. Muốn có quai xách hình gấu trúc không?"
Ngu Đồ từng thấy qua tác phẩm của ông Lý rồi, mấy con vật bằng tre được ông đan ra lúc nào cũng tròn xoe béo múp, đáng yêu hết chỗ nói. Hắn biết hôm nay khó mà moi thêm thông tin gì từ các cụ được nữa.
Các ông bà ngồi dưới gốc cây hoè này, khuyên thì khuyên, nhưng lại chẳng hé nửa lời về nguyên nhân thực sự. Chung quy lại vẫn chỉ có một thông điệp duy nhất ——— Đừng có mà mò đến đó.
Thấy hôm nay không có thu hoạch gì thêm, Ngu Đồ cũng không thất vọng, thuận thế hùa theo ông Lý: "Muốn ạ! Gấu trúc tròn tròn, béo ú ú cơ!"
"Được!" Ông Lý cười híp mắt: "Mai ông mang qua cho cháu!"
Thấy Ngu Đồ cuối cùng cũng không còn chú ý đến tòa nhà kia nữa, nhóm ông bà dưới gốc cây lại chuyển sang chủ đề khác. Lần này là chuyện nhà họ Phùng bên phía đông trấn, ông cụ Phùng vừa mới mất đứa cháu trai, hè này tai nạn xe cộ…
-
Lấy cớ đi nhận bưu kiện, Ngu Đồ chậm rãi rời khỏi gốc cây hòe, men theo con đường nhỏ hướng về trạm giao hàng. Khu đó nằm ở phía đông, là nơi sầm uất nhất của thị trấn. Hắn mới dọn đến đây chưa lâu, ngoài lần trước ra siêu thị mua ít nhu yếu phẩm, vẫn chưa có dịp đi dạo hết.
Dạo gần đây, hắn không chỉ lo nghe ngóng tin tức mà còn tranh thủ đặt mua một loạt đồ dùng trên mạng. Có găng tay, bọc giày, đèn pin, còn có cả bùa vàng, chu sa, máu chó mực… Đến yêu quái còn có thật, hắn tin là ma quỷ cũng sẽ tồn tại.
Mấy thứ chu sa, máu chó gì đó, hắn chỉ mới thấy trong phim truyền hình, ngoài đời chưa ai chứng minh được công dụng của chúng. Nhưng nếu xét việc những thứ này đã lưu truyền hàng trăm năm, hơn nữa các lời đồn đều rất thống nhất, biết đâu cũng có tác dụng nhất định.
Có khi…nó chính là do một ai đó từ thế giới bên trong vô tình quay về, trước khi quên sạch ký ức đã tranh thủ ghi chép lại?
Trả mã lấy kiện hàng xong, Ngu Đồ đặt thêm chút tiền thế chấp, mượn một chiếc xe kéo nhỏ để chở đống bưu kiện của mình về.
Lúc đi và lúc về, hắn chọn hai con đường khác nhau để tiện làm quen với thị trấn này hơn.
Trên đường về, hắn đi ngang qua một căn nhà, trước cửa đậu đầy xe cộ, gần như chắn kín cả lối đi. Trên mái hiên treo những chiếc đèn lồng trắng, trước cổng còn đặt vô số vòng hoa.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng khi đi ngang qua đó, Ngu Đồ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nổi cả da gà.
Hắn lặng lẽ liếc vào trong cánh cửa chỉ khép hờ.
Bên trong tối om, nơi đại sảnh… hình như đặt hai cỗ quan tài song song.
Lúc ngồi dưới gốc hòe nghe chuyện phiếm, các cụ có nhắc qua về nhà họ Phùng. Cháu trai cụ Phùng vừa mới mất, nhưng… không nghe nói còn có người khác gặp chuyện mà?
Ngu Đồ bất giác cau mày, nhưng chân vẫn không ngừng bước. Bánh xe nhỏ lăn đều trên mặt đường, phát ra những tiếng lộc cộc giòn tan.
Về đến con phố nơi mình ở, hắn bỗng thấy bà Vương đang đứng đó, bà có hơi chút béo đang thở hồng hộc, trán rịn mồ hôi.
"Đồ Đồ! Cháu có thấy Tiểu Tiểu nhà ông Lý đâu không?"
"Không thấy ạ… có chuyện gì thế?" Ngu Đồ lắc đầu, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Không phải mọi người vẫn còn ngồi dưới gốc hòe trò chuyện lúc nãy sao?"
"Bạn già của ông Lý Thuận đột nhiên chạy tới nói con bé mất tích ———”
Bà Vương thở hổn hển, lo lắng kể lại: "Bà ấy bảo đang nhặt rau ngoài sân, chỉ mới vào bếp rửa một lúc thôi mà quay lại đã không thấy Tiểu Tiểu đâu nữa! Giờ cả thị trấn đang đổ xô đi tìm cháu nó!"
Nghỉ lấy hơi một lát, bà lại vội vàng xoay người định chạy đi chỗ khác tìm kiếm. Ngu Đồ kéo tay bà lại: "Đã báo cảnh sát chưa?"
"Báo rồi, báo rồi!" Bà Vương đáp: "Giờ chỉ mong con bé chỉ là nghịch ngợm chạy ra ngoài chơi thôi. Đừng có gặp phải bọn buôn người trời đánh!"
Bỗng nhiên, trong đầu Ngu Đồ lóe lên một ý nghĩ: "Trong thị trấn có nhà nào nuôi chó thính mũi không ạ? Tiểu Tiểu mới mất tích chưa lâu, nếu có chó đánh hơi ngay bây giờ, có khi còn tìm được!"
"Cháu nói đúng lắm!" Bà Vương vỗ trán cái bốp: "Để bà đi gọi người thử xem!"
Dứt lời, bà lại tất tả chạy đi.
Ngu Đồ đẩy xe kéo về phía sân nhà ông Lý. Nhìn cảnh cửa không kịp khóa, hắn cũng đoán được chủ nhà hoảng đến mức nào.
Hiện tại, hắn cũng không có thời gian đi trả xe nữa.
Phải tìm con bé đã, thêm một người tìm kiếm là thêm một cơ hội.
Hắn vừa chạy đến đầu ngõ chưa bao xa, đã nghe thấy tiếng chó sủa rộ lên từng hồi, xen lẫn tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp thị trấn.
Tiếng người ồn ào dậy lên từ khắp các con phố, tất cả đều đổ về phía nhà họ Lý. Ở thị trấn này, mọi người sống cùng nhau bao năm, xưa nay chưa từng có vụ mất tích nào.
Dù không phải con cháu nhà mình, ai nấy cũng không khỏi lo lắng, thấp thỏm không yên.
Trong thị trấn, những nơi náo nhiệt chắc chắn đã có người tìm qua, ánh mắt Ngu Đồ hướng về phía Tây.
Bên đó có dãy nhà cũ, quanh năm vắng vẻ đìu hiu. Nếu muốn trốn, đó hẳn là một chỗ ẩn nấp lý tưởng.
Ngu Đồ đưa tay sờ viên ngọc trên ngực qua lớp áo, cảm nhận nhịp tim đang nhảy nhót loạn xạ dần dần bình ổn lại.
Sau đó, hắn lập tức cất bước chạy về hướng ấy. Vừa mới đến đầu phố, suýt chút nữa hắn đã đâm sầm vào một người.
"Xin lỗ——— Tiểu Tiểu?!”
Ngu Đồ định cất tiếng xin lỗi, nhưng vừa ngẩng đầu, hắn đã nhận ra đứa bé trong lòng đối phương chính là Tiểu Tiểu.
Người đang ôm đứa trẻ ấy gầy guộc, lưng còng như thân cây già bị cuộc đời đè nặng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là một vẻ âm trầm khó tả.
"Đã tìm thấy con bé rồi."
Ông ta cất giọng khàn khàn: "Cậu có điện thoại không? Gọi cho nhà họ Lý đi."
"Được, được ạ!"
Ngu Đồ vội vàng rút điện thoại ra.
Hắn chưa lưu số ông Lý, nhưng có số bà Vương. Hắn lập tức bấm gọi, trong loa nhanh chóng vang lên giọng bà: "Bà Vương, tìm thấy Tiểu Tiểu rồi! Ở phố nhà cũ! Là một vị—"
Ngu Đồ bỗng nhận ra mình không biết họ của ông lão này.
"Ông ơi, ông họ gì ạ?"
Ông lão ôm đứa bé đáp: "Tôi họ Phùng."
Ngu Đồ tiếp tục nói với bà Vương: "—— là một ông cụ họ Phùng tìm thấy. Đúng vậy, đúng vậy, bọn cháu đang ở ngay đây, mau bảo ông Lý đến đi!"
Hắn và ông lão đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vọng đến gần.
Xe vừa đỗ, cửa sau liền bật mở, hai ông bà hốt hoảng lao ra, quần áo nhăn nhúm như dưa muối.
"Tiểu Tiểu của bà!" Bà Tần nhào tới ôm lấy đứa trẻ, nước mắt lã chã rơi: "Tiểu Tiểu, mở mắt ra nào! Bà đây mà, con ơi!"
“Bà Tần Bạch Anh, chúng tôi hiểu tâm trạng của bà lúc này.” Bà Tần ôm chặt đứa trẻ đang bất động trong lòng, khóc đến đứt từng khúc ruột. Mấy cảnh sát theo sau bước tới, đỡ lấy bà đang khuỵu xuống nền đất. “Nhưng bây giờ quan trọng nhất là đưa cháu bé đến bệnh viện kiểm tra trước, xem tình trạng cụ thể ra sao.”
"Phải rồi, phải đi kiểm tra!" Bà Tần như sực tỉnh, siết chặt đứa bé trong vòng tay. "Đi! Không đến trạm y tế thị trấn đâu, lên thẳng bệnh viện thành phố!"
Bà vội vàng ôm cháu chạy về phía xe cảnh sát.
Ông Lý đi chậm hơn một bước, chỉ có thể nắm tay ông Phùng, nghẹn ngào cảm ơn liên tục: "Lão Phùng a, cảm ơn ông, thật sự cảm ơn ông nhiều lắm! Nếu không nhờ ông, cả nhà tôi chẳng biết tìm đâu ra Tiểu Tiểu nữa… thật sự không biết cảm ơn ông thế nào cho đủ…"
Đối diện với những lời cảm kích dài dằng dặc, ông lão họ Phùng chỉ lặng lẽ rút tay lại: "Không có gì, tôi về đây."
...
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, cuộc tìm kiếm ồn ào mới chính thức khép lại.
Ngu Đồ vừa ra khỏi đồn cảnh sát sau khi hoàn tất bản lấy lời khai.
Qua đó, hắn mới biết ông lão cứu Tiểu Tiểu tên là Phùng Vĩ.
Cách đây không lâu, cháu trai ông—Phùng Thông—vừa qua đời vì tai nạn giao thông. Nhà họ Phùng ba đời đơn truyền, giờ cháu mất rồi, cũng đồng nghĩa với tuyệt hậu.
Các cụ dưới gốc cây hòe khi nhắc đến chuyện này đều không khỏi ngậm ngùi. Người đầu bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh, vốn đã là nỗi đau không thể tưởng tượng.
Huống chi, trẻ con trong thị trấn hầu hết đều do ông bà nuôi lớn.
Mất đi một đứa cháu, chẳng khác nào ai đó cầm dao đâm thẳng vào tim.
-
Ngu Đồ trở về tiểu viện của mình.
Mọi chuyện cuối cùng cũng chỉ là một phen hú vía, đáng ra hắn nên thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cứ có cảm giác kỳ lạ khó tả.
Ngày hôm sau, bà Vương gõ cửa nhà hắn, khuôn mặt rạng rỡ mang đến một tin vui—
Tiểu Tiểu đã tỉnh lại trong bệnh viện thành phố, không có gì nghiêm trọng, chỉ vài ngày nữa là có thể tung tăng chạy nhảy như trước.
Ngu Đồ nở một nụ cười chân thành: "Thế thì tốt quá rồi! Ông Lý và bà Tần cuối cùng cũng có thể an tâm."
"Đúng vậy."
Bà Vương nói: "Cũng may có lão Phùng tìm thấy con bé, nếu không thì lão Lý và Bạch An phải sống sao đây?"
Bà thở dài một tiếng: "Ai, cháu trai duy nhất mất rồi mà ông ấy vẫn giúp người khác tìm người… Nếu mấy đứa con gái trước đây của ông ấy không mất sớm, chí ít cũng còn có đứa nối dõi. Giờ thì hay rồi, đời sau chẳng còn ai, thử hỏi những ngày tháng về sau làm sao mà qua nổi…"
Ngu Đồ hỏi: "Bà ơi, con gái của ông Phùng mất như thế nào ạ? Bà kể cho cháu nghe được không?"
Hắn chạy về phía khu nhà cũ là vì nghĩ rằng nơi đó vắng vẻ, rất có khả năng Tiểu Tiểu bị giấu ở đó. Nhưng ông Phùng lại xuất hiện từ phố nhà cũ—chẳng ai đặt nghi vấn vì sao một người vừa mất cháu lại đi đến tận đấy, trong khi nhà ông ở hướng Đông.
Chuyện này ở trấn không phải bí mật gì.
Thấy Ngu Đồ tò mò, bà Vương vẫn kể lại, tránh để sau này hắn lỡ miệng hỏi nhầm người, lại vô tình chọc vào nỗi đau của người ta.
Trước khi có con trai, Phùng Vĩ từng có bốn cô con gái, nhưng không biết vì sao chẳng đứa nào sống quá hai tuổi. Đứa lớn nhất là con thứ ba, cũng chỉ nuôi đến hai tuổi thì mất.
Mãi bốn năm sau, họ mới có đứa con thứ năm—cũng chính là con trai duy nhất của ông, Phùng Thắng.
Sau này, Phùng Thắng trưởng thành, lập gia đình rồi sinh ra Phùng Thông.
Trong số các ông bà đời trước, không ai cưng chiều cháu như Phùng Vĩ.
Nhà ông không khá giả gì, nhưng hễ là đồ ăn thức mặc của cháu, đều phải là thứ tốt nhất.
Hồi đó băng đĩa còn thịnh hành, người ta thuê từng xấp về xem, nhà họ Phùng cũng không tiếc tiền, chỉ vì cháu thích.
Phùng Thắng lớn lên chẳng ra gì, nhưng ông và bạn già vẫn chắt chiu từng đồng, tằn tiện gom góp lo liệu hôn sự cho hắn.
Sau khi có cháu trai, họ càng ra sức nuông chiều.
Hàng xóm xung quanh đôi lúc cũng góp lời khuyên, bảo ông đừng quá chiều hư trẻ con, như vậy không tốt cho sự trưởng thành sau này. Nhưng Phùng Vĩ cứ làm lơ, chẳng bao giờ để vào tai.
Những người xung quanh cũng chỉ nhắc vài lần rồi thôi, dù sao cũng là con cháu nhà người ta, họ có nói thêm cũng chẳng ích gì.
Còn về lý do ông ấy thường xuyên lui tới khu nhà cũ——
Bà Vương trầm giọng: "Bốn đứa con gái nhà ông ấy đều chôn dưới nền dãy nhà đó. Dù gì cũng là con ruột mình sinh ra, vẫn nhớ thương là chuyện bình thường."
Sau khi tiễn bà Vương, trả lại chiếc xe kéo, Ngu Đồ vừa đi vừa nghĩ về câu chuyện bà kể.
Cảm giác không thích hợp trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Có lẽ do tiếp xúc nhiều với các luồng thông tin hiện đại, nên hắn cảm thấy câu chuyện bi thương này có gì đó rất sai.
Bốn cô con gái đều mất sớm—
Phản ứng đầu tiên của hắn là trọng nam khinh nữ.
Nhưng rồi ông ấy lại cứu Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu cũng là con gái…
Ngu Đồ cố gắng thuyết phục bản thân.
Hồi đó cuộc sống quá khổ, trẻ con chết yểu không phải chuyện lạ, có khi chỉ đơn giản là trùng hợp, người duy nhất sống sót lại là con trai mà thôi—
Không đúng!
Hắn vẫn thấy có điều gì đó không ổn!
-
Sau vài ngày, Tiểu Tiểu xuất viện. Bố mẹ con bé cũng vội vã từ thành phố nơi họ làm việc trở về, cùng ông bà nội mua rất nhiều quà và phong bì dày cộp để cảm ơn Phùng Vĩ đã cứu con cháu họ.
Khoản tiền cảm tạ này không thể từ chối, nếu không gia đình được cứu giúp sẽ càng thêm bất an. Vì vậy, Phùng Vĩ liền nhận lấy.
Hôm ấy, rất đông người đã đến nhà họ Phùng, không chỉ để chứng kiến nhà họ Lý bày tỏ lòng biết ơn mà còn để viếng linh cữu của Phùng Thông. Dù sao thì thằng bé cũng là đứa trẻ họ từng thấy lớn lên trong thị trấn này, tuổi còn trẻ mà đã qua đời, khiến ai nấy đều xót xa.
Dưới dòng người tấp nập, Ngu Đồ cũng theo chân vào linh đường. Lúc này hắn mới phát hiện ra, thứ mà hôm trước hắn thoáng nhìn thấy qua cánh cửa khép hờ không phải hai cỗ quan tài, mà là một chiếc quan tài rất lớn. Nó được đóng quá rộng, gần như có thể xem là kích cỡ dành cho hai người.
Ngu Đồ cũng theo dòng người thắp một nén nhang, bỗng nghe thấy một cụ già bên cạnh nắm tay Phùng Vĩ, giọng đầy thương cảm: "Trời nóng lắm rồi, dù có đá lạnh giữ cũng không phải cách hay. Sớm để Thông Thông nhập thổ vi an đi."
So với hôm gặp ông lần trước, Phùng Vĩ trông càng già nua hơn. Những sợi tóc trắng từ hai bên mai giờ đã lan rộng đến tận đỉnh đầu.
"Tôi không nỡ mà…" Giọng ông nghẹn lại, "Tôi chỉ có duy nhất một đứa cháu này… Nó mới vừa thi đỗ cấp ba…"
"Nó đi một mình, cô đơn lắm…"
Ngay khi câu nói này cất lên, da đầu Ngu Đồ tê dại. Hắn cuối cùng cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ ngay từ lần đầu nhìn thấy cỗ quan tài này—chính là sự bất thường trong kích cỡ và cách bài trí của nó!
Ngu Đồ ẩn mình trong đám đông, ánh mắt tập trung vào cỗ quan tài sơn son thếp vàng trước mặt. Hắn cảm thấy đôi mắt mình nóng rực, rồi dần dần, lớp gỗ trước mặt trở nên mơ hồ—
Bên trong quan tài, có hai thi thể nằm song song.
Bộ đồ chú rể đỏ thẫm, giá y cô dâu cũng rực sắc đỏ. Khăn voan đỏ phủ kín mặt, dây lụa đỏ rực buộc chặt lấy hai bàn tay trắng bệch. Khắp thân thể họ dán đầy chữ “Hỷ” cắt từ giấy đỏ. Bên ngoài quan tài, tiền giấy trắng tung bay, đỏ và trắng xen kẽ, tạo nên một bầu không khí kỳ quái vừa vui mừng vừa rợn người.
Đột nhiên, điện thoại trong túi áo của Ngu Đồ rung lên.
Hắn lấy ra xem, phát hiện trên ứng dụng Liên Tín xuất hiện một dấu chấm đỏ nhỏ—đây là mục mà hắn đã đặt chế độ theo dõi đặc biệt, bất cứ thay đổi nào cũng sẽ được thông báo ngay lập tức.
Ngu Đồ mở ứng dụng, ánh mắt chợt sững lại.
Trên bảng nhiệm vụ hiển thị——
【「Nhiệm vụ cấp D: Huyết Giá Y」 đã đạt điều kiện kích hoạt tối thiểu, nhiệm vụ tự động khởi động.
Lưu ý: Nhiệm vụ từ cấp D trở lên có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Chúc bạn may mắn.】