Hết sức…
Khúc Ngọc Thao thầm nghĩ, Bất Dạ Hầu quả thật giống như lời đồn, là một vị trưởng bối dịu dàng và bao dung.
Y mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Cảm ơn.”
Bất Dạ Hầu không đáp lại y nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía Càn Khôn Mâu. Một lát sau, có mấy màn hình ánh sáng bay về phía họ, lần lượt hiện lên trước mặt Bất Dạ Hầu — đó là những đoạn ghi hình chiến đấu đang diễn ra kịch liệt.
Muốn nhanh chóng phát hiện vấn đề trên người học viên, thì hành động trong lúc chiến đấu là trực quan nhất.
Màn hình mà Bất Dạ Hầu vẫn chăm chú quan sát trước đó đã thu nhỏ lại, nằm ở phía tay trái của hắn. Hắn vẫn liếc nhìn thỉnh thoảng, nhưng không còn dồn toàn bộ sự chú ý vào đó như lúc trước nữa.
Ngu Đồ thấy Khúc Ngọc Thao nói rất có lý. Giờ Bất Dạ Hầu đã trở thành giáo viên của Côn Luân, thì cũng nên gánh vác trách nhiệm của một người thầy. Giúp đỡ bản thể của hắn đương nhiên quan trọng, nhưng không thể vì thế mà bỏ quên nhiệm vụ chính. Hắn có áo choàng làm hậu thuẫn, còn những người khác thì không có gì cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play