Khi Thương Long đang điều khiển áo choàng Bất Dạ Hầu bên ngoài để thu thập “tai tiếng”, phần ý thức của Ngu Đồ còn lại trong chiếc áo choàng thì đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào “thứ gì đó” đối diện.
Gọi là “thứ gì đó” cũng không chính xác, bởi vì trước mặt hắn là một con rắn nhỏ toàn thân đen kịt, đen đến mức không thể nhìn rõ khe vảy hay con ngươi, chỉ có đỉnh đầu mọc ra một viên tinh thể hình thoi màu lam, to bằng móng tay.
Con rắn nhỏ này đang dùng đuôi cuộn lấy một chiếc kính độc nhãn viền vàng, dây kính quấn quanh chóp đuôi, khiến cho nó càng thêm đen. Con rắn bóng loáng ấy đang thử đưa kính cho Ngu Đồ, nhưng hắn không nhận. Kết quả là người và rắn cứ giằng co mãi như vậy.
“Đuôi mỏi quá rồi…” Con rắn đen đáng thương làm nũng, “Ngọc Xuyên tiên sinh, ngài nhận lấy một chút đi mà”
Ngu Đồ không hề động đậy, con rắn như bị nghẹn một chút, đuôi nó lắc lư chiếc kính độc nhãn, dây kính va vào vảy kêu lách cách, rồi bắt đầu lầm bầm bằng một giọng nhỏ nhưng đủ để hắn nghe rõ:
“Đồ Thương Long chết tiệt, biết sai việc khó toàn nhét cho mình, giỏi thì tự mình đến đây đi! Sao ác nhân cứ bắt mình gánh? Trên người hắn ta, tâm cơ còn nhiều hơn cả vảy…”
Có vẻ nó đang cố làm ra vẻ đồng hội đồng thuyền với Ngu Đồ để hắn chịu nhận lấy chiếc kính độc nhãn kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play