Tổ Đặc Dị đã lục soát trong tòa nhà cũ quá lâu, đến mức Ngu Đồ chờ mãi rồi ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là trần nhà bệnh viện.

Ngu Đồ quan sát xung quanh. Đây là phòng bệnh đơn, cửa sổ mở toang, rèm được vén sang một bên, ánh nắng rực rỡ tràn vào, chiếu sáng cả một góc phòng với những chậu cây xanh mướt, tràn đầy sức sống.

Tông màu của căn phòng là những gam ấm áp, sáng sủa. Nếu không phải vì ống truyền dịch bên cạnh giường, có lẽ hắn còn không nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Bên cạnh giường có một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một hộp giữ nhiệt màu vàng nhạt. Trên nắp hộp dán một tờ giấy nhớ———

[Thức dậy thì nhớ ăn cơm nhé, cẩn thận ống truyền dịch trên mu bàn tay. Kim sắp truyền xong rồi, nếu khó chịu thì nhấn chuông bên cạnh. Điện thoại và Linh Trang ở trong ngăn kéo, có gì cứ liên lạc ngay.]

Ngu Đồ mở ngăn kéo, lấy điện thoại và Linh Trang ra. Màn hình bật sáng, pin đầy 100%, rõ ràng là ai đó đã cẩn thận sạc sẵn cho hắn.

Vừa mở ứng dụng nhắn tin, hàng loạt tin mới hiện ra, tất cả đều là của Cố Hồng Ảnh.

【 Khuyết Nguyệt Quải Sơ Đồng 】: Đồ Đồ, mình sạc điện thoại cho cậu rồi, cơm cũng để sẵn trên đầu giường. Bọn mình đang xử lý nốt nhiệm vụ, không ở lại với cậu được. Khi nào tỉnh thì nhắn mình một tin để mọi người yên tâm nhé.

【 Khuyết Nguyệt Quải Sơ Đồng 】: Oaaaa! Mình vừa thấy những linh hồn trẻ con mà cậu kể rồi! Chúng dễ thương thật đấy! Nhưng sao mình cứ có cảm giác chúng coi mình là miếng bảng cào nhỉ? Chắc là ảo giác thôi, đúng không?

【 Khuyết Nguyệt Quải Sơ Đồng 】: Cứu mạng cứu mạng cứu mạng! Mình không hiểu gì cả, rốt cuộc chúng đang nói cái gì vậy trời?! Aaaaaaa!!!

Cố Hồng Ảnh vốn là người hoạt bát, cứ cách một lát lại nhắn một tin, Ngu Đồ đọc qua cũng mơ hồ đoán được tiến độ nhiệm vụ của họ.

【 Khuyết Nguyệt Quải Sơ Đồng 】: Đồ Đồ cậu thật giỏi quá! Cậu đã tháo gỡ được xiềng xích của các bé linh hồn rồi! Nhưng mà bùa chú vỡ nát quá trời, tụi mình phải lọc ra từng mảnh để sắp xếp lại thành bốn nhóm... Khụ, Lộ tỷ đang càu nhàu ầm ĩ luôn đó QAQ.

【 Khuyết Nguyệt Quải Sơ Đồng 】: An Giai Giai tỉnh rồi! Cuối cùng bọn mình cũng làm rõ được toàn bộ vụ này! Nhưng mà... tại sao mấy tên cặn bã đó lại sống làm gì để phí không khí thế? Không biết tự giác lăn ra chết luôn cho rồi à? Phiền thật sự!

【 Khuyết Nguyệt Quải Sơ Đồng 】: An Giai Giai dịch lại lời của các bé linh hồn rồi, Đồ Đồ à, bọn nhỏ rất lo cho cậu... Nhưng mà điều đó cũng không phải là lý do để tụi nó biến mình thành bảng cào đâu chứ?! QAQ

Tóc của mình không phải tổ chim, đừng có chui lên đầu mình nữa!!!

...

Ngu Đồ lướt từng dòng tin nhắn, khóe môi vô thức cong lên thành nụ cười.

Cố Hồng Ảnh thật ra là một người rất chu đáo. Cậu sợ Ngu Đồ tỉnh dậy sẽ hoang mang khi chỉ có một mình, nên đã liên tục để lại tin nhắn, giúp hắn nắm bắt tình hình hiện tại.

Sau khi hiểu sơ qua tiến độ bên đó, Ngu Đồ cũng không còn lo lắng nữa. Hắn nhắn lại cho Cố Hồng Ảnh rằng mình đã tỉnh, sau đó tắt điện thoại.

Tâm trạng vừa thả lỏng, cơn đói liền ập đến dữ dội. Bụng hắn réo vang đầy phẫn nộ: "Ục ~ ục ~ ụcccc ~"

Ngu Đồ: "..."

Đói quá!!!

Vừa rồi xem tin nhắn xong, hắn mới để ý đã ba giờ chiều. Nghĩa là hắn đã gần một ngày một đêm chưa ăn gì rồi!

Ngu Đồ mở chiếc hộp giữ nhiệt màu vàng nhạt bên cạnh giường. Mùi cháo thơm lừng tức khắc lan tỏa. Trong hộp còn có một khay thức ăn chia ba ngăn: một ngăn là cải thảo non mềm, một ngăn là cà tím hấp rắc hành lá, ngăn còn lại là khoai tây xào vừng thanh đạm. Dù đều là món chay, nhưng nhìn qua đã thấy vô cùng hấp dẫn.

Thức ăn ấm nóng trôi xuống dạ dày, Ngu Đồ thỏa mãn ợ một tiếng, cảm giác như vừa sống lại sau cơn đói.

Trên điện thoại, tin nhắn của Cố Hồng Ảnh cũng vừa gửi đến. Cậu bảo khoảng sáu giờ chiều họ sẽ quay về, mọi chuyện còn lại để về rồi nói rõ.

Biết có người lo liệu phần hậu cần, tâm lý căng thẳng cũng dần giãn ra. Ngu Đồ ngồi thẫn thờ một lúc, rồi lấy điện thoại lên, mở trang web truyện tranh X.

Ban đầu, hắn chỉ định xem phản ứng của độc giả về sự xuất hiện của nhân vật bí ẩn trong chương ba. Nhưng không ngờ, truyện đã cập nhật chương mới.

Ngu Đồ: "...?"

Không phải mười ngày mới ra một chương sao?

Chưa đến mười ngày mà?

Độc giả cũng bất ngờ, nhưng — ai lại đi phàn nàn khi tác giả chăm chỉ ra chương mới chứ! Càng nhiều càng tốt!

Chương bốn được đăng lúc nửa đêm hôm qua, khi đó Ngu Đồ đã ngủ say, nên dù đã cài thông báo đặc biệt cũng không biết.

Trang bìa chương mới là cảnh Cố Hồng Ảnh cười rạng rỡ, phía sau là dãy bóng dáng mờ ảo xếp thành hàng.

Ngu Đồ nhấn mở trang đầu tiên. Câu chuyện bắt đầu từ lúc Cố Hồng Ảnh đứng trước cửa nhà, đối diện với thử thách đầu tiên sau khi trở về — không có chìa khóa.

Cậu ta tháo Tam Thanh từ trên đầu xuống, đặt ngang trước mặt:

"Tam Thanh, mình không có chìa khóa."

Tam Thanh: "...?"

Trên đỉnh đầu lông xù của nó hiện lên dấu chấm hỏi nhỏ xíu: "Cậu không có chìa khóa, chẳng lẽ ta sẽ có?"

Cố Hồng Ảnh nghiêm túc đề nghị: "Cậu xuyên qua kính được mà, hay lẻn vào phòng mình rồi mở cửa giúp mình đi?"

Tam Thanh chột dạ, giọng nhỏ xíu: "Bây giờ là ban ngày, làm ồn quá sẽ bị phát hiện..."

"Ta không muốn bị trừ lương."

Cố Hồng Ảnh thở dài: "Ba mẹ mình quanh năm không ở nhà, muốn tìm họ còn khó hơn gặp quỷ—"

"Đồng Tử, nói gì đấy?"

Lời của Cố Hồng Ảnh còn chưa dứt, bên tai đã vang lên một giọng nói quen thuộc. Cậu cứng đờ cả người như bị điểm huyệt, đầu quay lại từng chút một. Không biết từ lúc nào, cửa nhà đã mở ra, mẹ cậu người gần như mất tích quanh năm đang khoanh tay dựa vào khung cửa, nở một nụ cười đầy nguy hiểm. Trong truyện tranh còn vẽ thêm một khung chú thích nhỏ bên cạnh:

【Mẹ của Cố Hồng Ảnh - Cố Tinh Trúc】

Đứng phía sau Cố Tinh Trúc là một người đàn ông trông nhã nhặn, lịch thiệp. Cạnh ông cũng có một khung chú thích tương tự:

【Ba của Cố Hồng Ảnh - Hoắc Hàn Chi】

Cố Hồng Ảnh nhìn thấy ba mình đứng sau mẹ, nhún vai tỏ vẻ bất lực, trên môi là nụ cười vui sướng như đang hóng kịch hay.

Bị gọi bằng nhũ danh, Cố Hồng Ảnh suýt chút nữa làm rớt luôn Tam Thanh trong tay.

Người bình thường không nhìn thấy Tam Thanh, Cố Hồng Ảnh còn đang đau đầu nghĩ lý do giải thích tại sao cậu lại đứng đơ như tượng, hai tay giơ ra như kẻ ngốc, thì mẹ cậu đã cười tủm tỉm lên tiếng: “Tiểu Tam Thanh đến rồi à, vào nhà đi, ta chuẩn bị sẵn đĩa trái cây rồi đây.”

Cố Hồng Ảnh: “……”

Mẹ cậu không chỉ nhìn thấy Tam Thanh, mà còn quen biết nó từ trước luôn á?!

Quen biết... Tam Thanh?!

Thông tin này quá sốc, não Cố Hồng Ảnh gần như treo máy ngay tại chỗ. Trong truyện tranh, bên cạnh cậu còn vẽ thêm một hình nhân nhỏ đang hóa đá, chỉ cần gió thổi nhẹ là tan thành bụi.

“Tinh Trúc, Tinh Trúc!” Tam Thanh vui vẻ đạp chân nhỏ trong lòng bàn tay Cố Hồng Ảnh, đập cánh bay vèo lên vai Cố Tinh Trúc, còn thân thiết cọ cọ vào bà, “Lâu rồi không gặp nha!”

“Lâu quá không gặp.” Cố Tinh Trúc mỉm cười, giơ tay lên gãi nhẹ dưới cằm Tam Thanh như đang vuốt ve mèo con, “Cảm ơn ngươi đã đưa Đồng Tử về nhà an toàn nhé.”

Một người một chim vừa trò chuyện vừa đi vào nhà, hoàn toàn quên luôn Cố Hồng Ảnh còn hóa đá đứng ngoài cửa.

“Ba.” Cố Hồng Ảnh lắp bắp hỏi, “Con đang mơ đúng không?”

“Chúc mừng con đã chính thức bước vào cánh cửa thế giới mới sau sinh nhật mười tám tuổi.” Hoắc Hàn Chi nén cười đến mức khóe môi run run, “Bố mẹ giấu con bí mật này suốt mười tám năm, vất vả lắm đấy! Giờ con không mau vào bếp nấu một bữa thịnh soạn ăn mừng sao?”

Cố Hồng Ảnh: “……?”

Ba, ba tự nghe thử coi, ba nói thế mà nghe lọt tai à?!

Khác với cảnh tan nát tâm hồn của Cố Hồng Ảnh, độc giả truyện tranh thì không chút thương tiếc mà đồng loạt bùng nổ tiếng cười:

[Anh Anh: Tôi chắc chắn là mình đang nằm mơ! Giấc mơ này còn chưa tỉnh! Tất cả đều là ảo giác!]

[Chúc mừng Anh Anh mở ra thế giới mới bằng cách: vào bếp nấu tiệc ăn mừng — Hahahaha tôi cười chết mất, trừ công đức của Cố Hồng Ảnh một điểm!]

[Lúc trước còn lo lắng không biết Anh Anh sẽ bịa chuyện kiểu gì để qua mắt bố mẹ…

Tin tốt: Không cần bịa nữa.

Tin xấu: Số người biết cậu ấy mất mặt lại tăng thêm rồi.]

Ngoài những bình luận cười nhạo Cố Hồng Ảnh, còn có một làn sóng bình luận khác đang nổi lên mạnh mẽ ——

[Mẹ cực ngầu! Tỷ tỷ tôi xin quỳ!!!]

[Cặp đôi bố mẹ Cố Hồng Ảnh trông hợp quá, CP này cho tôi xin đầu hàng trước nhé!]

[Mẹ Anh Anh: Nhìn rất chính lắng, không có gì bàn cãi ✓

Ba Hồng Ảnh: Nhìn rất nham hiểm, rất nguy hiểm ✓

Cố Hồng Ảnh: Tương lai trở thành tên tài giỏi sở hữu VCR bản Full HD (phiên bản lịch sử đên) ✓]

Ngu Đồ cầm thấy sau khi đọc xong mấy trang này, cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc đầu Cố Hồng Ảnh lại hoang mang như mình, nhưng về nhà một cái là biết cả đống kiến thức về thế giới bên kia — hóa ra ba mẹ cậu ta đã có quan hệ rất sâu với thế giới ẩn.

Ngu Đồ lật qua trang tiếp theo, góc nhìn truyện tranh đã chuyển vào trong nhà Cố Hồng Ảnh. Cố Tinh Trúc dùng tăm xiên từng miếng trái cây nhỏ, từ từ đút cho Tam Thanh. Tam Thanh nằm trên bàn, biến thành một cuộn bông nhỏ: “U – Tinh Trúc tốt quá!”

Tam Thanh cũng chính vì oán khí bùng nổ, sau một cú liền đá bay Cố Hồng Ảnh đến thẳng địa điểm làm nhiệm vụ kiểm tra tuyển sinh, lúc đó mới cảm nhận được chút hơi thở quen thuộc trên người cậu.

Tam Thanh đã nghĩ rất lâu, cuối cùng chợt nhớ ra, lấy thiết bị liên lạc, tìm tên Cố Tinh Trúc trong danh sách liên hệ, gửi một tin nhắn:

【 Đoàn Đoàn Pi Pi 】: Tinh Trúc, ta xin lỗi QAQ! Ta đá nhãi con nhà cô bay thẳng tới điểm kiểm tra tuyển sinh luôn rồi!

【 Cách Trúc Mơ Hồ Thấy Lạc Tinh 】:?

【 Đoàn Đoàn Pi Pi 】: Huhuhuhu ta xin lỗi, ta quá nóng vội...

【 Cách Trúc Mơ Hồ Thấy Lạc Tinh 】: Không sao, đá thì đá. Đồng Tử nhà ta nuôi chắc nịch. Lúc đá, trên người nó chắc chắn có Linh Trang, nhưng vì quá đột ngột, theo quy định ngươi phải đi cùng và bảo vệ.

Nếu ngươi cảm thấy thật sự có lỗi với ta, vậy thì nhớ ghi lại VCR lần đầu tham gia kiểm tra tuyển sinh của nó nhé ~

【 Đoàn Đoàn Pi Pi 】:?

【 Đoàn Đoàn Pi Pi 】: Nhưng như vậy không hay lắm đâu... Lần đầu kiểm tra của hầu hết bọn nhỏ đều rất... hmmm... đầy tình huống dở khóc dở cười...

【 Cách Trúc Mơ Hồ Thấy Lạc Tinh 】: Video lịch sử đên từ lúc 1 tuổi đến 18 tuổi của nó ta đã có hơn 10GB lưu trữ, thêm một cái này không thành vấn đề, nhưng thiếu thì lại không trọn vẹn!

【 Đoàn Đoàn Pi Pi 】: ...

【 Đoàn Đoàn Pi Pi 】: Được rồi.

Cuộc đối thoại giữa Cố Tinh Trúc và Tam Thanh được vẽ lại dưới dạng hồi tưởng, còn Cố Hồng Ảnh trong truyện tranh thì hoàn toàn không biết bản thân sắp đối mặt với "cực hình" gì.

Sau khi ăn xong trái cây, Tam Thanh vươn cánh nhỏ, chạm nhẹ vào chiếc lông vũ đỏ cong cong trên đầu. Một viên ngọc trong suốt tròn trĩnh bỗng nhiên xuất hiện lơ lửng. Tam Thanh cẩn thận điều chỉnh vị trí của viên ngọc trong không trung, khiến Cố Hồng Ảnh tò mò ghé lại gần: “Đây là gì vậy?”

— Cậu hoàn toàn không hay biết về thảm cảnh sắp ập đến.

Tam Thanh ho nhẹ một tiếng, ánh mắt né tránh, trông vô cùng chột dạ: “Lưu Ảnh Thạch.”

Trong lòng Cố Hồng Ảnh bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Ngay sau đó, cậu phát hiện bức tường trắng bên cạnh bàn ăn đột nhiên xuất hiện hình ảnh cực kỳ quen thuộc — còn là phiên bản 3D sống động như thật!

Viên Lưu Ảnh Thạch đã ghi lại tất cả cảnh tượng thảm họa của cậu: mang dép cá mập, mặc đồ ngủ, hì hục leo núi, ngã sấp mặt, bị cành cây chọt lưng la hét, xoay vòng tại chỗ tưởng gặp ma, bị hòn đá trong bụi cỏ dọa sợ đến mức đọc luôn di chúc miệng...

Cố Hồng Ảnh: “!!!”

Cậu nheo mặt lại, cố với lấy viên ngọc lơ lửng giữa không trung: “Sao lại ghi lại mấy cái này chứ! Đừng phát nữa mà!!!”

“Hahahaha, đã lâu lắm rồi mẹ mới thấy con trông buồn cười như vậy!” Cố Hồng Ảnh nhìn thấy mẹ mình đang ngả ngớn trên ghế, cười đến mức nghiêng ngả. Bố thì vừa cười vừa run vai, tay giơ lên hờ hững ôm lấy mẹ cậu, sợ bà cười quá mà ngã khỏi ghế.

Mẹ cậu lau nước mắt do cười quá nhiều, nói: “Phát tiếp đi, mẹ thích xem lắm!”

Cố Hồng Ảnh: “…”

Cậu nhìn bản thân mình trong mô hình 3D không cần kính, tái hiện 100% cảnh tượng ngày hôm đó ngay giữa không gian trống cạnh bàn ăn, cảm thấy sự tuyệt vọng và bất lực tràn ngập. Trong khung truyện tranh, nền phía sau Cố Hồng Ảnh đen kịt, phiên bản chibi của cậu trong góc đã bắt đầu hồn lìa khỏi xác.

[Anh Anh tội nghiệp quá mà hahaha———]

[Cảm giác có phụ huynh thích hóng chuyện mình như thế nào?]

[3D không kính, lại còn phát ngay trước mặt chính chủ... Đau, thật sự quá đau!]

Niềm vui giữa người với người không phải lúc nào cũng đồng điệu. Cố Hồng Ảnh chỉ ước dưới chân mình có một kẽ nứt để bản thân có thể chui vào đó, trốn khỏi thế giới này một cách an nhiên.

Sau khi buổi “xử hình” kết thúc, Cố Hồng Ảnh cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng đến mức muốn đào ba phòng một sảnh bằng ngón chân. Sau khi Tam Thanh rời đi, trong nhà chỉ còn lại ba người họ, Cố Hồng Ảnh bỗng nhận ra một vấn đề.

Biểu cảm của cậu hơi sững lại: “Lúc nhỏ con hỏi bố mẹ mỗi ngày bận gì... Hóa ra bố mẹ không hề nói dối con à?”

“Tất nhiên là không rồi.” Cố Tinh Trúc và Hoắc Hàn Chi liếc nhìn nhau, nụ cười trêu ghẹo trên mặt cũng dần thu lại.

“Tiểu Đồng.” Cố Tinh Trúc khẽ gõ lên đầu cậu một cái, giọng nói dịu dàng, “Bố mẹ thực sự đi bảo vệ hòa bình thế giới đó.”

...

Sau khi kết thúc buổi tối ấm áp của ba người, Cố Hồng Ảnh nằm trên giường với khuôn mặt vô cảm, nhưng trong khung truyện bên cạnh, có một ô thông tin đầy những dòng chữ nhỏ chi chít:

[Cái gì mà thế giới bên trong bên ngoài, cái gì mà rào chắn, cái gì mà Đại học Miracle , cái gì mà nhóm tân sinh, cái gì mà thuộc tính linh lực, cái gì mà nhiệm vụ, tại sao vẫn cảm thấy không chân thực vậy, bố mẹ mình thật sự là thành viên bảo vệ hòa bình thế giới, quốc gia thật sự có Dị Xử Cục tồn tại, cái này không khoa học chút nào, đây là mê tín phong kiến... không đúng, đã được quốc gia chứng nhận thì không phải mê tín phong kiến, nhưng vẫn không khoa học tí nào ---]

[Cứu với! Nhìn chữ mà hoa cả mắt!]

[Tâm trạng của Anh Anh làm mình chóng mặt quá, sao mà lắm chữ thế này!]

[Anh Anh à, làm ơn đừng suy nghĩ nhiều nữa, chữ càng ngày càng nhiều, đọc muốn xỉu luôn rồi cứu với ---]

Giải cứu các độc giả truyện tranh đang sắp ngất xỉu vì quá nhiều chữ chính là tiếng chuông điện thoại của Cố Hồng Ảnh.

Tâm trạng hỗn loạn của cậu lập tức ngưng bặt, cậu với tay lấy điện thoại bên cạnh gối, nhìn thấy thông báo có người bạn mới vừa được thêm vào. Phản xạ đầu tiên của Cố Hồng Ảnh là trả lại số tiền đã mượn trước đó, sau đó kéo Ngu Đồ vào nhóm tân sinh.

Những chuyện xảy ra sau đó được truyện tranh lướt qua nhanh chóng, chỉ nhấn mạnh một sự đối lập———

Trong thanh nhiệm vụ của Cố Hồng Ảnh, dày đặc đến hai ba chục nhiệm vụ, trong đó có một nhiệm vụ cấp E, hai nhiệm vụ cấp F, còn lại toàn là cấp G.

Ở phía bên kia màn hình, thanh nhiệm vụ của Ngu Đồ được truyện tranh đặc tả cận cảnh —

Một nhiệm vụ cấp E, một cấp D, một cấp C, một cấp B, thấp nhất cũng bắt đầu từ E.

[A??? Thỏ Thỏ sao lại xui xẻo thế này?]

[E khởi điểm... có cần phải khoa trương vậy không?]

[Không biết có phải ảo giác không, mình cứ cảm thấy Thỏ Thỏ đặc biệt xui xẻo... lần trước lúc giành Đế Lưu Tương cũng thế...]

[Đúng vậy, Đế Lưu Tương của Anh Anh là rơi thẳng vào đầu, còn Thỏ Thỏ nếu không nhờ vợ tôi ra tay cứu giúp, có lẽ đã mất mạng vì con báo đen rồi!]

[Tôi không hiểu — Những tình tiết nguy hiểm thế này vốn chỉ xảy ra với nhân vật chính, tại sao lại rơi lên đầu Thỏ Thỏ?]

Truyện tranh không trả lời thắc mắc của độc giả, cảnh chuyển sang những ngày thường của Cố Hồng Ảnh. Bố mẹ cậu dắt cậu từng chút một mở ra cánh cửa của thế giới mới, mạch truyện vẫn duy trì phong cách hài hước nhẹ nhàng cho đến khi một thông báo bật lên trong nhóm tân sinh trên điện thoại của Cố Hồng Ảnh —

【 Tân sinh Ngu Đồ đã kích hoạt nhiệm vụ cấp D [Huyết Giá Y].】

[Muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói...]

[Thật sự thương Thỏ Thỏ quá mà...]

Trong truyện tranh, lông mày của Cố Hồng Ảnh nhíu chặt đến mức gần như thắt nút. Nhìn chằm chằm vào tin nhắn từ Ngu Đồ ở đầu bên kia màn hình, biểu cảm của cậu không khác gì bức tranh nổi tiếng "Tiếng Thét": “... Đây là vận may kiểu gì vậy?”

Dù miệng than thở là thế, nhưng Cố Hồng Ảnh không bỏ mặc người bạn mới quen. Cậu lập tức báo cáo nhiệm vụ cấp D cho Tổi Đặc Dị thông qua bố mẹ mình, rồi ngay sau đó khuyên Ngu Đồ chạy trốn, nhưng Ngu Đồ không chạy thoát.

Cố Hồng Ảnh: “...”

Cậu bồn chồn đi qua đi lại trong nhà nửa ngày trời, cuối cùng chạy đến tìm bố mình là Hoắc Hàn Chi: “Bố, con muốn cùng Tổ Đặc Dị đến trấn Hoè Lâm.”

Lúc đó, bố cậu đang gõ bàn phím trên máy tính, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu: “Đi đi.”

Cố Hồng Ảnh vốn đã chuẩn bị sẵn cả bụng lý do để thuyết phục bố mình: “... Hả? Bố không cản con à?”

“Không cần thiết.” Hoắc Hàn Chi đáp, “Chẳng lẽ bố cản con, con sẽ không muốn đi nữa sao?”

“Tình bạn không được đo đếm bằng thời gian quen biết, sẵn sàng vào sinh ra tử vì bạn bè, dấn thân vào nguy hiểm, đó chính là sự chân thành của riêng con. Bố nghĩ —” Hoắc Hàn Chi mỉm cười, nói tiếp: “Nếu con sẵn lòng trao đi tấm chân tình, điều đó chứng tỏ bạn của con xứng đáng nhận lấy.”

Tình bạn của tuổi trẻ chân thành và mãnh liệt, lòng tin vào nhau lúc còn non dại thật đáng quý, còn sự dũng cảm không chút do dự càng cần được trân trọng. Đợi đến khi thời gian mài mòn đi những góc cạnh, để lại những toan tính và cân nhắc thiệt hơn, có lẽ sẽ chẳng còn dễ dàng như thuở ban đầu, chỉ vì tình bạn mà bất chấp tất cả nữa.

“Nhưng mà———” Hoắc Hàn Chi kéo dài giọng nói, “Muốn vào Tổ Đặc Dị làm thành viên tạm thời ngoài biên chế, bố sẽ không giúp con đâu, con phải tự mình thuyết phục Mạnh Tự Thu.”

Ông cười như một con cáo gian xảo: “Dùng bản lĩnh đi nào, Đồng Tử ~”

Ngu Đồ bỗng khựng lại, hắn biết Cố Hồng Ảnh đã theo Tổ Đặc Dị đến đây, nhưng hắn cứ nghĩ Cố Hồng Ảnh chỉ đi để mở mang tầm mắt, không ngờ... lại là vì hắn mà đến.

Nếu không nhờ đọc truyện tranh, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không biết điều này.

... Bạn bè sao?

Ngu Đồ siết chặt điện thoại, bỗng cảm thấy đây là một khái niệm xa lạ và mơ hồ.

Hắn sững người gần một phút rồi mới cúi đầu, tiếp tục đọc những diễn biến sau đó.

Trong những trang truyện tiếp theo, Cố Hồng Ảnh đến Tổ Đặc Dị, và thế là ba nhân vật mới xuất hiện ———

【Mạnh Tự Thu】【Lộ Nhã Âm】【Tần Phỉ】

Ba người họ mỗi người một vẻ, ai nấy đều toát lên sự chững chạc và đáng tin cậy.

Cố Hồng Ảnh dùng đủ mọi chiêu trò để thuyết phục, cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra mà họ đặt ra, chính thức trở thành thành viên tạm thời ngoài biên chế, như mong muốn được lên xe đến trấn Hoè Lâm.

Trên đường đi, truyện tranh chọn lọc một số tình tiết quan trọng, như xin quyền truy cập thanh nhiệm vụ của Ngu Đồ, hồi tưởng về nhân vật bí ẩn và màn sương trắng trên núi hoang, hay sự biến mất của trấn Hoè Lâm trên bản đồ và khả năng kích hoạt nhiệm vụ cấp C trở lên...

Những mảnh ghép vụn vặt nhưng quan trọng ấy tạo nên phần kết của chương truyện này. Ở những trang cuối cùng, xe của Tổ Đặc Dị đã đến bên ngoài trấn Hoè Lâm, nhưng trước mắt họ chỉ là màn sương trắng dày đặc, ba người trong đội lần lượt thử bước vào sương mù, nhưng cuối cùng đều quay trở lại vị trí ban đầu.

Lớp sương ấy dày đặc đến mức tưởng như vô tận, che lấp tất cả. Cố Hồng Ảnh là người thử cuối cùng. Kết thúc chương bốn, bóng lưng của cậu ngày càng xa, ngày càng nhỏ bé trong màn sương, rồi cuối cùng bị nuốt chửng bởi làn khói trắng đặc quánh ấy.

Ngồi trước trang cuối chỉ toàn sương mù, Ngu Đồ cảm thấy lòng mình chất đầy những nghi vấn không lời giải.

Bàn tay hắn vô thức áp lên ngực, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ và rõ ràng. Từ khi viên ngọc sửa chữa trái tim hắn, mỗi khi Ngu Đồ chủ động điều khiển những dây leo xanh, hắn đều cảm nhận được màn sương bên ngoài trấn Hoè Lâm dần tan biến.

Như thể... bị hắn trấn áp vậy.

Hoặc, nói chính xác hơn, chỉ khi hắn hòa làm một với viên ngọc, mới có thể đè nén được màn sương ấy.

Trong lòng Ngu Đồ bỗng có một cảm giác chắc chắn: Nhiệm vụ cấp B [Núi Hoang] sẽ không kích hoạt lại trong thời gian ngắn, còn nhiệm vụ cấp C [Cây Hoè] thì hắn mơ hồ cảm thấy vẫn chưa đến lúc chính thức mở ra.

Nhưng, màn sương đó là gì? Vì sao sau khi dung hợp với viên ngọc, hắn lại có thể trấn áp nó? Ngu Đồ thậm chí còn chưa hiểu rõ viên ngọc là thứ gì, đã bị buộc gắn kết với nó.

Còn về bộ truyện tranh, trước đây rõ ràng cứ mười ngày mới cập nhật một lần, tại sao lần này lại đẩy lên sớm hơn hai ba ngày? Thời gian đăng truyện là không cố định, hay phải có đủ tư liệu mới tiếp tục?

Chương truyện kết thúc ở ngoài trấn Hoè Lâm là vì dừng lại ở đây là hợp lý nhất, hay vì từ khoảnh khắc Tổ Đặc Dị đến nơi, mọi thứ đã bị truyện tranh gom vào làm nội dung cho chương tiếp theo?

Trong đầu Ngu Đồ ngổn ngang quá nhiều câu hỏi, càng nghĩ, hắn chỉ cảm thấy não mình bắt đầu ngứa ngáy, thứ cơn ngứa lan ra từ trong xương tủy, mang theo từng cơn đau nhói âm ỉ.

Ngu Đồ khó chịu ôm lấy đầu, một lúc sau, hắn cảm thấy mọi cảm giác dường như dồn hết lên đỉnh đầu, cơn ngứa cũng theo đó đạt đến đỉnh điểm.

Ngu Đồ khó chịu đến đỏ hoe cả mắt, rồi hắn cảm thấy trên đầu mình như có thứ gì đó chọc thủng da đầu, đang tùy ý vươn ra.

Ngu Đồ: “???”

Hắn đưa tay sờ thử, chạm phải... một mầm non mảnh mai.

Ngu Đồ: “!!!”

Hắn lại thò tay xác nhận lần nữa, dường như đúng là mầm non thật.

Ngu Đồ luống cuống vội vàng mở khóa màn hình điện thoại, bật camera trước. Trong màn hình, hắn thấy trên đỉnh đầu mình mọc ra một nhành xanh nhỏ.

Một chiếc mầm xanh dài cỡ ngón út đang phấn chấn đứng thẳng trên đầu hắn, khẽ khàng đong đưa.

Ngu Đồ tròn mắt kinh ngạc.

Chẳng lẽ là do hắn nhìn điện thoại nhiều quá nên sinh ra ảo giác?

Ngu Đồ không tin, thế là hắn liền giơ tay nhéo thử.

“A———”

Giây tiếp theo, Ngu Đồ hét thảm thiết, cú nhéo đau đến mức suýt làm hắn bay hồn thoát xác, muốn lăn lộn trên giường.

Ngu Đồ: TAT

Cái mầm này không phải là giả! Nó thật sự mọc ra từ trên đầu hắn! Hơn nữa còn biết tự mình đung đưa qua lại!

Ngu Đồ ngơ ngác, không thể tin nổi.

Hắn...thật sự mọc mầm?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play