Sau một ngày ghi hình dài đằng đẵng, cuối cùng tập đầu tiên cũng kết thúc. Tổ đạo diễn lập tức sắp xếp xe buýt, yêu cầu các thực tập sinh trong đêm dọn vào ký túc xá.

Chín mươi chín con người, ai nấy đều tay xách nách mang, kéo theo vali lớn nhỏ, chen chúc nhau trong tình trạng buồn ngủ, xếp hàng chờ lên xe.

Hành lý của Tần Lục khá gọn nhẹ, chỉ có một chiếc vali cỡ 28 inch. Không giống phần lớn thực tập sinh khác có đồng nghiệp cùng công ty đi chung, giữa đám đông nam sinh ồn ào, hắn lại có vẻ đặc biệt an tĩnh.

Không ít người lén lút quan sát đối thủ nhỏ tuổi này. Dù không có máy quay, Tần Lục vẫn giữ lưng thẳng tắp. Khi làn gió đêm khẽ thổi qua, hất vài sợi tóc đen mảnh rũ xuống mắt, sẽ nhẹ nhàng cúi đầu, chớp mắt hai lần.

Bộ trang phục biểu diễn trước đó của hắn vốn đã tối giản—chỉ là một chiếc sơ mi trắng—nhưng chính nhờ sự đơn giản ấy lại khiến người ta càng ấn tượng. Hiện tại, đổi sang áo thun thường ngày, hắn trông lại càng sạch sẽ và sáng sủa hơn. Nhìn lâu một chút, có lẽ không ai còn nhớ rằng ngày hôm qua, hắn vẫn chỉ là một nam sinh trung học bình thường.

À đúng rồi, hình như lão sư Doãn Tô Lập có nhắc đến, cậu ta học rất giỏi. Loại thiên tài biến thái ấy.

Không ít thực tập sinh không quá giỏi các môn văn hóa, vì thế, đối với một học bá, tự nhiên sẽ sinh ra một khoảng cách vô hình, thậm chí là một sự "kính sợ" mơ hồ. Do đó, dù trong lòng có rất nhiều người muốn bắt chuyện với Tần Lục, nhưng chẳng ai biết nên mở lời thế nào.

Sự im lặng vi diệu ấy kéo dài được vài phút, cuối cùng bị phá vỡ bởi Tô Thanh Lam, người vừa vất vả chen đến.

Khác với vẻ nhẹ nhàng của Tần Lục, tình cảnh của Tô Thanh Lam lúc này có phần thê thảm hơn nhiều.

Phía sau lưng cậu ta là một chiếc ba lô leo núi cao gần nửa người, trong tay còn xách hai túi lớn đồ mua từ siêu thị, kéo theo hai chiếc vali cỡ 30 inch, trên cổ thậm chí còn treo một cái gối chữ U.

Cậu nhóc tóc xoăn thở hồng hộc vì kiệt sức, lao thẳng đến trước mặt Tần Lục, mãi đến khi gần đâm sầm vào người hắn mới kịp khựng lại. Cậu ta quăng hai túi đồ xuống đất, chống tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của Tần Lục, rồi nở một nụ cười.

“Mệt quá mệt quá! Mình tìm cậu suốt nãy giờ!”

Tần Lục liếc mắt nhìn túi siêu thị lộ ra một đống bao bì đồ ăn vặt, ánh mắt có phần do dự: “Đây… là hành lý cậu quên lấy sao?”

“Ừm ừm!” Cậu nhóc tóc xoăn chớp chớp mắt, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Trước khi đến đây, mình đã đặc biệt liệt kê danh sách tất cả những món ăn vặt mình thích rồi chạy ra siêu thị càn quét một lượt! Bình thường thì mình ăn cũng mất kha khá thời gian, nhưng sau này ở cùng ký túc xá chắc chắn sẽ có nhiều người, vậy nên có thể chia nhau ăn chung!”

Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Tần Lục. Chàng trai trầm tĩnh cùng tuổi trước mặt mang theo một nét điềm đạm khó diễn tả, hoàn toàn khác biệt với những người cậu từng quen biết trước đây.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Cậu nhóc tóc xoăn thấy Tần Lục có vẻ hơi ngẩn ra, liền cúi đầu lục lọi trong túi siêu thị, lấy ra một gói bánh quy nhỏ: “Này, đây là vị phô mai mình thích nhất đấy! Cậu thử một miếng là sẽ hiểu ngay thôi!”

Tần Lục nhận lấy gói bánh, nể mặt mở ra, cắn thử một miếng. Đúng như lời cậu ta nói, hương vị phô mai béo ngậy lập tức lan tỏa trong miệng.

Nhưng nghĩ lại, Tần Lục vẫn cảm thấy cần phải nhắc Tô Thanh Lam một chút. Trong các chương trình tuyển chọn thực tập sinh, hầu như luôn có một bước “lọc bỏ hành lý không cần thiết” trước khi nhập ký túc xá—một quy tắc mà ai cũng ngầm hiểu.

Mà số đồ ăn vặt này… Tô Thanh Lam có lẽ chỉ có thể giữ thêm được vài tiếng nữa trước khi bị tịch thu sạch sẽ.

Sau khi nghe Tần Lục giải thích ngắn gọn, cả người Tô Thanh Lam cứng đờ.

Cậu ta ngơ ngác nhìn Tần Lục, theo bản năng lặp lại: “Thật… thật sao?”

Tần Lục nhìn bộ dạng sững sờ của cậu ta, suýt nữa thì bật cười. Hắn gật đầu:

“Ừ.”

Tô Thanh Lam nghe xong, mặt lập tức ảm đạm. Cậu kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, chán nản ngồi xổm xuống, trông như một cây nấm xám tro:

“… Sao có thể như thế chứ?”

Tần Lục nhìn thoáng qua ba chiếc xe buýt đang đậu thành hàng, lại liếc dãy dài thực tập sinh đã lục tục lên xe gần hết, rồi cúi xuống vỗ vỗ mái tóc xoăn của Tô Thanh Lam:

“Có một cách này, cậu có muốn thử không?”

Năm phút sau, Tần Lục và Tô Thanh Lam chia nhau lên hai chiếc xe buýt khác nhau.

Chiếc xe thứ nhất đã gần như kín chỗ. Khi Tần Lục bước lên, rất nhiều thực tập sinh đều bất giác quay đầu nhìn hắn.

Chàng trai có mái tóc đen mềm mại nhếch môi cười nhẹ, giơ lên một túi siêu thị to đùng màu trắng:

“Muốn ăn khuya không? Có bánh quy phô mai, que cay, sô-cô-la và các loại hạt.”

Hơn chục thực tập sinh vừa đói vừa mệt: “…”

Ăn!

Thế là trong suốt ba tiếng di chuyển đến ký túc xá, hai túi lớn đầy ắp đồ ăn vặt đã bị quét sạch không còn một mẩu.

Ngay cả nhân viên đạo diễn đi cùng cũng được chia một gói sô-cô-la hạnh nhân. Khi Tần Lục đưa đến trước mặt anh ta, vị nhân viên nọ đã đấu tranh chưa đầy một giây giữa việc giữ nguyên tắc và cầm lấy đồ ăn, cuối cùng vẫn dứt khoát nhận lấy, còn thuận miệng nói:

“Cảm ơn nhé! Cho tôi thêm hai gói que cay nữa.”

Nhờ màn phân phát này, Tần Lục và Tô Thanh Lam nhanh chóng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tất cả thực tập sinh trên xe. Đến khi đã ăn uống no nê, cả hai ngồi tựa vào cửa sổ ở hàng ghế gần cuối, nghiêng bên này đổ bên kia.

Chính xác mà nói, chỉ có Tô Thanh Lam là ngủ đến nghiêng bên này đổ bên kia, còn Tần Lục là người bị vạ lây.

Khi xe đến nơi, tất cả mọi người vẫn còn ngái ngủ, lặng lẽ kéo hành lý xuống xe như những kẻ mộng du, vừa ngáp vừa lũ lượt kéo vali vào ký túc xá.

Khung cảnh thực tế hoàn toàn khác xa với những gì họ tưởng tượng trước khi đến đây—ai cũng nghĩ rằng sẽ hào hứng khám phá mọi ngóc ngách của ký túc xá, nhưng thực tế lại là một đám người kiệt sức đến mức chẳng còn tâm trí quan tâm phòng ốc có rộng rãi hay sang trọng hay không.

Lúc này, ngay cả những thực tập sinh hạng A được phân vào phòng tổng thống cũng chẳng có sức mà ghen tị. Mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tìm ngay một cái gối và đi gặp Chu Công.

Việc phân chia phòng ở diễn ra trong một trận gà bay chó sủa, chưa kể sau khi tìm được ký túc xá của mình, họ còn phải tranh giành giường ngủ trong thời gian ngắn nhất có thể. Ngay sau đó, nhân viên đạo diễn lại đi từng phòng gõ cửa, tịch thu hết tất cả những món đồ bị coi là "cấm vật."

Ngoài quần áo và giày dép cần thiết, hầu như chẳng thứ gì được giữ lại.

Điện thoại, đồ ăn vặt? Quên đi.

Thời đại này, nếu không cắt đứt hoàn toàn kết nối với thế giới bên ngoài thì chẳng thể gọi là chương trình tuyển chọn thực sự.

Bình thường trông ai cũng có vẻ bóng bẩy gọn gàng, nhưng lúc này không ai còn sức mà quan tâm hình tượng nữa. Một số thậm chí lười đến mức chẳng thèm thay đồ, cũng không muốn đi tắm, chỉ ngã xuống giường và ngủ luôn.

Ngủ trước rồi tính sau.

Tần Lục và Tô Thanh Lam đều là thực tập sinh hạng C, được xếp chung một phòng ký túc xá và chọn giường tầng để ngủ.

Tô Thanh Lam mệt đến mức không còn nhận ra bản thân nữa, cậu nhắm mắt trèo lên giường trên, còn Tần Lục thì cố gắng giảm thiểu tiếng động khi sắp xếp hành lý.

Hắn đã quá quen với lịch trình dày đặc trong đoàn phim, thường xuyên quay liền mấy đêm trắng, nên không cảm thấy lịch trình hiện tại quá khắc nghiệt. Sau khi dọn dẹp đơn giản, Tần Lục đoán rằng sáng mai rất có thể sẽ có một buổi ghi hình đột xuất, thế nên vẫn đi tắm nhanh một lượt trước khi ngủ để tránh sáng hôm sau rơi cảnh luống cuống tay chân.

Quả nhiên.

Khi bầu trời mới chỉ hơi ửng sáng, một bài hát tràn đầy năng lượng tuổi trẻ bỗng vang lên trong tất cả các phòng ký túc xá.

“... Ai mở nhạc vậy!!!”

“A a a a a a a a mình còn buồn ngủ quá…”

“Bây giờ mới mấy giờ? Có ai đeo đồng hồ không?”

“Khỉ thật, bảy giờ! Có ai nhớ đêm qua tụi mình về lúc mấy giờ không?”

“Cảm giác như mình chưa hề chợp mắt…”

Tần Lục mở mắt, yên lặng nằm trên giường một lúc để đầu óc tỉnh táo, sau đó nhanh chóng thích nghi với tình huống. Trong khi ba người bạn cùng phòng vẫn còn vật vã chưa ngồi dậy nổi, hắn lắng nghe bài hát xa lạ đang lặp đi lặp lại trong loa phát thanh, vừa ghi nhớ giai điệu vừa bước xuống giường, vỗ nhẹ vào thành giường tầng trên: “Chắc lát nữa phải tập hợp đấy.”

“Ưm… ừm…?” Tô Thanh Lam lờ đờ bò dậy, mái tóc xoăn rối tung như tổ chim, dụi mắt cố gắng mở to nhìn Tần Lục, rồi lẩm bẩm: “Ồ, Tần Lục, tối qua mình mơ thấy cậu nói rằng… bồ câu không thể bắt để nấu ăn…&%¥%¥¥…”

Tần Lục không nhịn được mà cười một tiếng.

Lúc này, bài hát trong loa đã phát ba lần liên tiếp cuối cùng cũng ngừng lại, thay vào đó là một giọng nói quen thuộc vang lên.

Chính là nhà sản xuất Thôi Chí Hạo, với thông báo ghi âm sẵn——

"Các thực tập sinh thân mến, bài hát các em vừa nghe chính là ca khúc chủ đề của chương trình 《Thanh Xuân Vô Hạn》. Đây cũng chính là ca khúc mà các em sẽ phải biểu diễn trong sân khấu công diễn đầu tiên. Phần trình diễn này sẽ được ghi hình trước và công chiếu sớm, trở thành căn cứ đầu tiên để khán giả bỏ phiếu bình chọn."

"Thời gian công diễn sẽ diễn ra sau đúng một tuần."

Những thực tập sinh vẫn còn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh giấc lập tức bị tin tức này đánh thức hoàn toàn. Không ít người giật nảy người trên giường vì kinh ngạc.

“Cái gì?! Một tuần?!”

"Đúng vậy." Giọng của Thôi Chí Hạo vang lên từ hệ thống loa phát thanh, mang theo chút ý cười như thể đã đoán trước phản ứng của mọi người.

“Năm ngày sau, các em sẽ phải đối mặt với một vòng đánh giá lại cấp bậc. Kết quả đánh giá này sẽ quyết định ai là những thực tập sinh đủ tiêu chuẩn để bước lên sân khấu trung tâm của lớp A."

“Sau đó, toàn bộ thực tập sinh sẽ cùng bỏ phiếu để chọn ra người duy nhất trong số chín mươi chín người có thể đứng trên sân khấu kim cương – vị trí center đầu tiên của chương trình.”

“Bây giờ, hãy tranh thủ thời gian. Mười lăm phút nữa, ai không có mặt tại trường quay số 3 sẽ mất tư cách tham gia sân khấu đầu tiên.”

Tần Lục hơi hơi nheo mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play