Các ký túc xá lập tức náo loạn, ai nấy đều tỉnh ngủ ngay lập tức, lao vào tranh giành nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt với tốc độ ánh sáng.

Lục Tri đầu tóc rối bù, mặt đầy tuyệt vọng: “Chết tiệt, bàn chải đánh răng của mình đâu?!”

Nghe vậy, Nam Kiêu theo phản xạ quay đầu nhìn, lại phát hiện trong tay đối phương đang bóp một thứ trông vô cùng quen mắt: "Cậu đang dùng sữa rửa mặt của tôi đấy... Mà thôi, để đó tính sau.”

Ở bên cạnh, Tống Nhất Nhiên đang vội vàng chỉnh lại tóc trước gương bỗng giậm chân hét lên:

"Anh em à, đừng giẫm lên chân tôi! Đôi dép này là hai tháng tiền lương của tôi đó!"

Mạnh Ức Hâm đang đánh răng, vội vàng lùi hai bước nhường chỗ, miệng còn đầy bọt kem đánh răng: "...Tội lỗi, tội lỗi, lát nữa cậu cứ giẫm lại đi. Đôi giày này tôi mua trên Taobao từ đợt sale 11.11 năm ngoái, thôi thì anh em chịu đau hy sinh một đôi vậy."

Bọt kem đánh răng và bọt sữa rửa mặt bay tứ tung. Trong nhà vệ sinh rộng chưa đầy tám mét vuông, bốn người chen chúc, không khí tràn ngập hơi thở của con người.

Ký túc xá lớp C ở cùng tầng với ký túc xá lớp B của bọn Lục Tri. Lúc cả nhóm vẫn còn đang hỗn loạn, Tần Lục đi ngang qua cửa.

Kết quả là, tất cả bọn họ đều sửng sốt đến suýt rớt tròng mắt.

Không chỉ ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc cũng chẳng có dấu hiệu bị ép bẹp dúm vì ngủ hay dính dầu như bọn họ. Thậm chí, trông hắn còn sạch sẽ và gọn gàng một cách khó tin. Có thể vì trẻ hơn vài tuổi, cơ thể vẫn đang ở thời kỳ sung mãn nhất, không hề có quầng thâm dưới mắt, trái lại, còn có vẻ tỉnh táo hơn cả hôm qua.

Cứu mạng, tại sao Tần Lục không giống bọn họ – một đám như vừa chạy nạn – mà lại còn có tinh thần tốt đến mức này?!

Đúng lúc đó, hắn ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn sửng sốt của Lục Tri, khẽ mỉm cười:

"Chào buổi sáng?"

Lục Tri quên mất rằng mình còn chưa rửa mặt, sắc mặt lập tức tái mét. Cùng lúc đó, cậu ta còn nhận được một tràng cười nhạo ngay tại chỗ từ Tống Nhất Nhiên.

Chỉ có Nam Kiêu, với gương mặt than, gật đầu chào lại một cách lịch sự:

"Chào buổi sáng." Sau đó, tốc độ nói của anh ta nhanh đến mức gần như đang đọc rap: "Làm sao cậu có thể dậy sớm như vậy mà vẫn trông sạch sẽ thế này, có phải còn kịp gội đầu không, rốt cuộc cậu làm cách nào vậy, chẳng lẽ đây chính là kỹ năng trời phú của học bá – ‘hào quang ngăn nắp’ trong truyền thuyết à?"

Tần Lục: “……”

Hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, Tô Thanh Lam vẫn cần một lúc nữa mới thu dọn xong, nên hắn dựa vào khung cửa, vừa quan sát đám người trong phòng tranh thủ rửa mặt vừa trò chuyện vài câu: "Em đoán chương trình sẽ đánh thức chúng ta từ rất sớm vào ngày đầu tiên, nên tối qua em đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân cần dùng buổi sáng, vì thế mới nhanh hơn một chút."

Nam Kiêu súc miệng với tốc độ ánh sáng, rồi tiện tay dùng mu bàn tay lau nước trên cằm: "Trời ạ, học bá đều tỉ mỉ, thông minh và có kế hoạch như vậy sao?"

Tần Lục không nhịn được bật cười, hắn chớp mắt, gật đầu: "Ừm, anh nói đúng rồi."

Thời gian có vẻ hơi gấp rút, nhưng Tần Lục không chọn đi trước một mình mà kiên nhẫn đợi đến khi Tô Thanh Lam và Lục Tri miễn cưỡng gọi là “tạm ổn”, rồi mới cùng nhau tăng tốc chạy về phía trường quay số 3.

Dọc đường đi, liên tục có các thực tập sinh từ trong phòng lao ra, nhập vào dòng người đang vội vã. Khi băng qua quảng trường trước ký túc xá, khung cảnh này trông không khác gì một buổi tập hợp quân sự đột xuất.

Khi vừa chạy vào trường quay, bọn họ lập tức thấy nhà sản xuất Thôi Chí Hạo đã đứng trên sân khấu chờ sẵn, đúng lúc kim phút chạm mốc mười lăm. Nhóm thực tập sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nhìn nhau với mái tóc rối bù vì gió, ai nấy đều bật cười thành tiếng.

Nam Kiêu vỗ lên vai Tần Lục, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt nhưng lại giơ ngón cái đầy tán thưởng: "May mà có cậu xem giờ giúp, nếu không Lục Tri uống thêm hai ngụm sữa rửa mặt nữa thì chắc chắn không kịp."

Lục Tri sắc mặt vẫn hơi tái xanh, hồi tưởng lại hương vị vừa nãy, không nhịn được đá Nam Kiêu một phát: "Câm miệng!"

Nam Kiêu không hề khách sáo, đá lại ngay: "Chờ bao giờ cậu dùng đúng sữa rửa mặt của mình rồi hãy nói câu đó."

Tần Lục chỉ lắc đầu cười, đúng lúc đó cánh cửa lớn của trường quay khép lại, chấm dứt thời gian tập hợp.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, nơi nhà sản xuất Thôi Chí Hạo đang đứng, phía sau anh ta là một màn hình khổng lồ. Anh ta mỉm cười, nâng micro lên nói:

"Rất tốt, tất cả mọi người đều đến đúng giờ. Đây là điều đầu tiên mà các bạn cần ghi nhớ trong sự nghiệp sau này—tuyệt đối không được đến muộn."

Đám thực tập sinh đang ngủ gà ngủ gật không ngờ bị gọi dậy sớm chỉ để nghe lời dạy dỗ về kỷ luật, nhất thời trông như mất hết hy vọng sống.

Thôi Chí Hạo không dài dòng, cúi đầu nhìn lướt qua bảng ghi chú trong tay, rồi dứt khoát tuyên bố:

"Không nhiều lời nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính."

"Ca khúc mà các bạn vừa nghe sáng nay chính là bài hát chủ đề của chương trình 《Thanh Xuân Vô Hạn》—tên của nó là 《Thanh Xuân Thuộc Về Chúng Ta》. Các bạn sẽ có bốn đến năm ngày để luyện tập bài hát này, chuẩn bị cho sân khấu ra mắt đầu tiên."

"Từ hôm nay, mỗi buổi sáng, các huấn luyện viên sẽ lần lượt giảng dạy theo từng lớp. Nội dung và tiến độ học tập sẽ khác nhau tùy vào thực lực của từng cấp độ."

"Buổi chiều, các bạn sẽ tự luyện tập theo tình trạng của mình. Năm ngày sau, từng học viên sẽ quay video biểu diễn cá nhân, được các huấn luyện viên chấm điểm để điều chỉnh lại cấp bậc."

"Những ai đạt cấp A sau lần đánh giá thứ hai sẽ được đứng vào vị trí trung tâm trong sân khấu ra mắt. Sau đó, tất cả thực tập sinh sẽ bình chọn, chọn ra một người duy nhất trong lớp A để chiếm giữ vị trí center trên sân khấu kim cương."

"Video ghi hình sân khấu ra mắt sẽ được đăng tải trên trang web chính thức của chương trình và Weibo, đồng thời mở cổng bình chọn."

"Tất cả mọi người đều có thể xuất hiện trong phần quay dựng, nhưng chỉ những người có thực lực mới có nhiều thời gian lên hình. Tôi tin là các bạn đều hiểu rõ điều này."

"Ngoài ra, những thực tập sinh cấp D và F có thành tích yếu nhất—sẽ không thể tham gia buổi công diễn sau bảy ngày."

Trong sân khấu lập tức vang lên không ít tiếng than vãn của các thực tập sinh.

Tần Lục im lặng lắng nghe, đôi mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Những ai hiện tại chưa đủ thực lực cũng không cần quá lo lắng. Đây mới chỉ là khởi đầu. Buổi công diễn sau bảy ngày cũng không phải là một buổi biểu diễn chính thức, mà chỉ là một hoạt động flash mob mang tính chất khen thưởng. Địa điểm sẽ được sắp xếp tại trung tâm thương mại Nhạc Nguyên, thành phố Hoa Nham."

Tần Lục hiểu sơ về flash mob, đây là kiểu biểu diễn bất ngờ, không thông báo trước. Nhóm nghệ sĩ sẽ trình diễn chớp nhoáng rồi rời đi ngay sau đó.

Còn việc biểu diễn giữa một trung tâm thương mại đông đúc, đối với phần lớn thực tập sinh chưa từng đứng trên sân khấu lớn, áp lực tâm lý chắc chắn không nhỏ, có thể khiến họ căng thẳng đến mức ảnh hưởng đến màn trình diễn. Nhưng với Tần Lục, những sự kiện thương mại kiểu này không quá xa lạ.

Kiếp trước, khi hắn vẫn chưa nổi tiếng, những hợp đồng đại diện nhãn hàng mà hắn nhận được thường đi kèm điều kiện nghiêm ngặt—trong một năm, ít nhất phải tham gia hai đến ba lần sự kiện quảng bá. Những sự kiện này thường được tổ chức ở các trung tâm thương mại lớn tại các thành phố tuyến đầu, nơi hắn phải phối hợp với thương hiệu để quảng bá và giao lưu với công chúng. Khi đó, người hâm mộ sẽ biết trước thông tin mà đến, nhưng đồng thời cũng có không ít người qua đường tò mò dừng lại xem.

Đối với những người mới, đây có thể coi là một cơ hội để rèn luyện và quảng bá bản thân. Nhưng khi đã lên đến hàng ngũ ngôi sao tuyến một, gần như không còn ai tham gia những hoạt động thương mại kiểu này nữa, và các thương hiệu lớn cũng không đưa ra những hợp đồng như vậy.

Sau khi Tần Lục có chỗ đứng vững chắc, những hợp đồng đại diện cao cấp hắn nhận được đều là thương hiệu xa xỉ toàn cầu, chỉ cần định kỳ thực hiện các buổi chụp ảnh quảng cáo là đủ.

Dù nội dung có phần khác biệt, nhưng xét về bản chất, các sự kiện ra mắt sản phẩm tại trung tâm thương mại cũng tương tự như buổi flash mob mà Thôi Chí Hạo vừa đề cập.

Nếu có thể biểu diễn nổi bật, đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để thu hút sự chú ý của công chúng. Trong thời đại truyền thông số và mạng xã hội phát triển bùng nổ, chỉ cần một video ngắn dài ba mươi giây được đăng tải, cũng có thể giúp một người bình thường trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Nếu màn trình diễn lần này để lại ấn tượng mạnh với khán giả, thì khả năng nổi lên trong một nhóm nhỏ và có được những người hâm mộ đầu tiên là rất cao.

"Trước tiên, hãy xem video mẫu của ca khúc chủ đề."

Đèn trong khán phòng dần tắt đi, màn hình lớn từ từ sáng lên.

Còn khoảng năm ngày để chuẩn bị.

Tần Lục đứng yên, ánh mắt nhìn vào video trên màn hình lớn. Lần đầu tiên có cơ hội bước ra ánh sáng, hắn nhất định phải nắm lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play