Diêu Trần, huấn luyện viên phụ trách lớp C, vốn dĩ đã biết rõ, Tần Lục mấy ngày nay tiến bộ thần tốc, chắc chắn sẽ khiến các huấn luyện viên khác phải bất ngờ.
Thế nhưng, dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy phần thi của hắn trong video, Diêu Trần vẫn vô thức mở to mắt, thoáng ngỡ ngàng.
Âm nhạc vang lên.
Khoảnh khắc thực tập sinh trên màn ảnh ngẩng đầu đúng nhịp trống, đôi mắt màu hổ phách phảng phất như xuyên qua ống kính, giao nhau với người xem.
Hắn nghiêng đầu theo nhịp trống, nụ cười nhẹ nơi khóe môi khiến cả không gian bỗng chốc trở nên vô cùng thoải mái.
Khác rồi.
Cảm giác này… không giống với khi tập luyện chút nào.
Nếu như trong giờ học, có thể nhìn thấy sự nghiêm túc và kiên trì của hắn trong từng động tác—
Thì lúc này, Tần Lục đã hoàn toàn hòa vào sân khấu.
Hắn sử dụng sự chăm chỉ và kinh nghiệm đã mài dũa qua hàng trăm, hàng ngàn lần luyện tập, để biến từng động tác thành một phần bản năng, một cách tự nhiên và nhẹ nhàng, đồng thời tận hưởng sân khấu theo cách tự nhiên nhất.
Mỗi cú xoay người, mỗi bước nhảy đều mang theo một sự tự tin và thoải mái đến kinh ngạc.
Những thực tập sinh khác vẫn đang đặt hết sự tập trung vào từng động tác, chỉ mong không mắc lỗi, thì Tần Lục nhờ có sự chăm chỉ và kiên trì mỗi ngày đã tích lũy đủ sự tự tin để khiến sân khấu của mình trở nên trọn vẹn hơn.
《 Thanh Xuân Thuộc Về Chúng Ta》 là một ca khúc mang sắc thái vui tươi, tràn đầy năng lượng, tích cực và đầy nhiệt huyết.
Là bài hát chủ đề của chương trình tuyển chọn thực tập sinh 《 Thanh Xuân Vô Hạn》 thông điệp mà nó muốn truyền tải rất rõ ràng—
Tuổi trẻ là ánh nắng rực rỡ, là những khát khao bùng cháy, là những tháng năm tươi đẹp nhất của cuộc đời.
Vì vậy, bầu không khí của sân khấu này, lẽ ra phải khiến người xem không kìm được mà mỉm cười, mà mộng tưởng về những điều tốt đẹp.
Nhưng từ nãy đến giờ, qua hàng giờ xem đi xem lại các màn trình diễn, chỉ có Tần Lục thực sự làm được điều đó.
Hắn hòa mình vào nhịp điệu bài hát một cách tự nhiên, như thể sân khấu này sinh ra là dành cho mình.
Ngay cả Hàn Tô Ngôn, người từng khiến Doãn Tô Lập kinh ngạc không lâu trước đây, cũng hoàn toàn bỏ qua điểm này.
Cậu ấy nhảy rất nghiêm túc, có thể thấy rõ sự nỗ lực và khổ luyện. Thực lực hát và nhảy cũng có những khoảnh khắc khiến người ta phải trầm trồ. Nhưng tất cả những điều đó vẫn chưa đủ để tạo nên một màn trình diễn hoàn chỉnh.
Hàn Tô Ngôn không mắc lỗi trong vũ đạo, cũng không phạm sai lầm trong giọng hát, mọi thứ đều được thể hiện một cách tròn trịa. Nhưng vấn đề là—phần diễn xuất của cậu ấy không trọn vẹn.
Biểu cảm của Hàn Tô Ngôn vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể thấy rõ sự thận trọng trong cách cậu đối diện với sân khấu, không hề có chút cẩu thả nào. Nhưng một màn trình diễn không chỉ cần sự nghiêm túc, mà quan trọng hơn là khả năng truyền tải cảm xúc.
Ngay từ khoảnh khắc âm nhạc cất lên, Tần Lục đã lập tức kéo toàn bộ huấn luyện viên và khán giả chìm vào bầu không khí tràn đầy sức sống của chủ đề “Thanh xuân.”
Màn trình diễn này, dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, cũng đều xứng đáng được gọi là một sân khấu hoàn chỉnh—bởi vì nó đã “thuyết phục” tất cả những người chứng kiến.
Đây chính là bộ dáng thanh xuân nên có.
"Đây rốt cuộc là thiên phú… hay là gì vậy?" Doãn Tô Lập có chút líu lưỡi, nhất thời không thể tin vào những gì mình vừa thấy.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên một câu hỏi—
Làm sao một cậu bé chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể có sức cuốn hút đáng sợ đến vậy?
Những huấn luyện viên ngồi đây, mỗi người đều đã kinh qua bao nhiêu sóng gió trong giới giải trí, đôi mắt đều vô cùng sắc bén.
Tần Lục không chỉ là người thể hiện tốt nhất tính đến thời điểm này. Bọn họ đều có thể nhìn thấy trên người hắn… một tiềm năng khổng lồ mà không ai khác có được——
Những thí sinh khác vẫn đang vắt kiệt sức lực để nâng cao thực lực, nhưng đối với Tần Lục, các huấn luyện viên đã vô thức bắt đầu tưởng tượng cảnh hắn tỏa sáng trên sân khấu.
Doãn Tô Lập cảm thấy, kể cả khi đặt mình vào vị trí của Tần Lục năm đó, cô cũng không thể nào quản lý biểu cảm một cách tự nhiên, thoải mái đến vậy.
Điều này có nghĩa là—
Hoặc Tần Lục đã nhận ra tầm quan trọng của điều này và luyện tập rất nhiều.
Hoặc Tần Lục thực sự có một loại thiên phú đáng sợ.
Dù là lý do nào đi chăng nữa, điều đó đều khiến các huấn luyện viên vừa hài lòng, vừa xem trọng.
Dù thực lực hiện tại của Tần Lục vẫn còn cách A một khoảng nhất định, nhưng khả năng tiềm tàng mà hắn đang sở hữu, cộng với màn trình diễn đáng giá chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này,
Đủ để khiến tất cả huấn luyện viên đồng loạt đưa ra một quyết định ngoài dự đoán của tổ đạo diễn.
-
Lớp C.
"Chờ lâu quá rồi đúng không? Mình cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ vậy."
"Haizz, mình lại mong chờ thêm một chút nữa... Mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nghe kết quả đâu."
"Lại cái cảm giác giáo viên sắp cầm bảng điểm bước vào lớp đây này… Cứu tôi với, tôi sắp bị công khai xử trảm vì xếp hạng từ dưới đếm lên rồi!"
Tô Thanh Lam vừa nghe đám người xung quanh lẩm bẩm, vừa nhàm chán ngồi tựa vào ghế.
Cậu thì chẳng hồi hộp chút nào, nhưng mà hơi đói rồi.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tần Lục, hình như đối phương nãy giờ không nói——
"Ơ này…" Tô Thanh Lam nhịn không được bật cười khúc khích.
Chàng thực tập sinh tóc đen ngồi ôm đầu gối một cách ngoan ngoãn, nhưng cái đầu thì đang từ từ… từ từ…
Sắp bổ nhào xuống đất rồi.
Cậu trai tóc xoăn phản xạ nhanh như chớp, lập tức giơ tay ra đỡ trán Tần Lục. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn đột ngột mở ra, tỉnh dậy ngay lập tức.
“……” Tần Lục chớp chớp mắt, có chút buồn ngủ, ánh mắt hiếm hoi lộ ra vẻ ngây ngốc.
“Lão sư tới?”
Tô Thanh Lam lập tức nghiêm túc gật đầu, nghiêm trang nói: "Ừm, bọn họ đọc xong kết quả rồi đi hết rồi. Cậu có muốn biết xếp hạng của mình không?"
Tần Lục sững lại, vội vàng ngó xung quanh. Đôi mắt màu hổ phách dần trở nên tỉnh táo.
Hắn dụi mắt, ngáp một cái: "Tô Thanh Lam, cậu cũng biết nói dối cơ à?"
"He he." Cậu trai tóc xoăn tiếc nuối lắc đầu: "Lại thất bại rồi."
Tần Lục gương mặt đầy vẻ buồn ngủ, ánh mắt lơ đãng, giọng nói mơ hồ: "Mười năm nữa cậu cũng không lừa được tôi đâu."
"Chưa chắc đâu." Tô Thanh Lam lẩm bẩm, cậu luôn cảm thấy bình thường Tần Lục quá mức trưởng thành, chỉ những lúc buồn ngủ đến mức không suy nghĩ nổi như thế này, mới có chút dáng vẻ của một thiếu niên cùng tuổi.
Mấy ngày nay Tần Lục gần như không được ngủ trọn giấc.
Trước đó vì đánh giá năng lực mà căng thẳng liên tục, đến khi thả lỏng mới lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Khi thực tập sinh đứng ngoài cửa hóng gió nhàm chán đột nhiên lao vào hét lớn “Tới rồi, tới rồi!”, tất cả mọi người lập tức ngồi ngay ngắn.
Huấn luyện viên Diêu Trần bước vào. Hôm nay anh mặc một bộ đồ đơn giản, thoải mái, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn không giống như đang vui vẻ.
Áp lực vô hình lập tức bao trùm lên toàn bộ thực tập sinh lớp C.
Ai nấy đều nơm nớp lo lắng.
Thấy mọi người định đứng lên chào hỏi, Diêu Trần giơ tay lên ra hiệu ngăn lại, anh không nói nửa câu thừa thãi, mặt không cảm xúc, lập tức thông báo: "Bắt đầu công bố kết quả đánh giá."
…Công bố luôn?! Không có lời dạo đầu gì sao??
"Lưu Diệu Quân."
Người bị điểm danh lập tức hóa đá. Cậu ta cứng đờ đứng dậy, tay chân luống cuống nhận lấy tấm thẻ ghi kết quả.
Tấm thẻ bị gấp đôi lại, nội dung bên trong không ai nhìn thấy được.
Nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì chỉ cần lát nữa phân chia lại danh sách, ai cũng sẽ biết thôi.
Khoảnh khắc mở ra tấm thẻ, Lưu Diệu Quân khựng lại, sau đó lặng lẽ vùi đầu vào cánh tay. Những người xung quanh vốn định hỏi, nhưng thấy phản ứng này, tất cả đều lập tức im lặng.
"Trần Dật Phi."
Tiến độ phát thẻ nhanh hơn tất cả mọi người tưởng tượng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi danh sách đã gần như công bố xong.
Tô Thanh Lam và Tần Lục là hai người cuối cùng lên nhận kết quả. Khi họ lần lượt bước lên, sắc mặt có phần nghiêm khắc của huấn luyện viên Diêu Trần cũng dần dịu đi đôi chút.
“Trời phù hộ, trời phù hộ…” Cậu trai tóc xoăn lẩm bẩm, chắp tay cầu nguyện. Khi nheo mắt mở ra nhìn, mắt cậu bỗng sáng rực. “Tần Lục, mình lên rồi! Lên hạng B rồi!”
Cậu phấn khích quay sang định hỏi kết quả của Tần Lục, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt chạm đến con dấu trên bảng điểm của hắn, lập tức sững sờ.
Hạng A.
Giảng viên Doãn Tô Lập tuyên bố xong kết quả, không dây dưa thêm, dứt khoát vung tay: “Những ai có thay đổi hạng bây giờ lập tức đến lớp tương ứng với mình, di chuyển ngay.”
Hai người trong lớp A bị giáng cấp, một người xuống B, một người xuống C. Sắc mặt cả hai đều nặng nề, im lặng mím môi rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Phạm Hi, người luôn hoạt bát, chạy nhanh lên vỗ vai động viên những người bạn mới quen trong vài ngày qua, nhưng đối phương không có tâm trạng đáp lại, chỉ lặng lẽ rời đi mà không nói gì.
Liêu Tuấn Thần ngồi yên lặng trong góc, rõ ràng anh cũng muốn nói gì đó, nhưng bản tính trầm lặng khiến anh chẳng biết nên mở lời thế nào. Cuối cùng, anh chọn cách im lặng.
Anh không thể giống như Phạm Hi, thẳng thắn an ủi người khác. Theo những gì anh từng trải qua, những lời an ủi ngắn gọn của mình đôi khi lại bị hiểu thành một sự thương hại lạnh lùng, dù anh không hề có ý đó.
Vậy nên lần này, anh không nói gì cả.
Liêu Tuấn Thần hướng ánh mắt ra cửa. Khi tiếng bước chân vang lên, tay phải vô thức chạm nhẹ vào nốt ruồi nhỏ bên đuôi mắt.
Từ lúc kết quả được công bố, anh vẫn luôn bình tĩnh. Anh không tham gia vào cuộc chia tay với hai người bạn cũ, cũng không chạy đến chúc mừng những ai vừa được thăng hạng.
Người đầu tiên vào lớp A là Vu Tử Phi, gương mặt anh ta như thể viết sẵn bốn chữ to đùng: “Không kết bạn”. Sự lạnh lùng của anh ta đủ khiến người ta muốn leo lên đỉnh núi Himalaya để tìm hơi ấm.
Thực tập sinh với mái tóc vàng nhạt chỉ khẽ gật đầu trước lời chào thử thăm dò của Phạm Hi, rồi đi thẳng đến góc tường ngồi xuống.
Một bên tay anh chống lên đầu gối, khi hơi cúi đầu xuống, chiếc khuyên tai kim cương bên tai lấp lánh khẽ lay động.
Phạm Hi, có phần lúng túng, đưa tay sờ mũi. Cậu quay lại bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Kim Hựu Ân—
Lại thêm một tảng băng nữa.
Ánh mắt Liêu Tuấn Thần vẫn dừng lại ở hành lang, cho đến khi màu xanh nhạt của bộ đồ huấn luyện xuất hiện trước cửa lớp.
Anh không kiềm được mà khẽ nhếch môi, chính bản thân cũng không nhận ra mình vừa vô thức nở một nụ cười hiếm hoi.
Máy quay đã kịp thời ghi lại khoảnh khắc này, về sau trở thành một thước phim khiến người hâm mộ xúc động rơi nước mắt vì tình bạn thần tiên của họ.
Tần Lục đã lên rồi, từ C thẳng lên A.
Phạm Hi lại vui vẻ trở lại. Nhìn nụ cười nhạt quen thuộc dần nở trên môi Tần Lục, cậu lao tới ôm chầm lấy hắn.
Đôi mắt Phạm Hi sáng lấp lánh, nhìn Tần Lục vẫn còn có chút ngẩn người, hớn hở nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh! Không giấu gì cậu, lần này tôi không bị rớt xuống, phần lớn là nhờ ảnh hưởng của cậu đấy. Cả đời tôi chưa bao giờ nỗ lực đến vậy.”
Kim Hựu Ân lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ tột độ, vô cùng chân thành mà đánh giá: “Ói, phát ngán rồi anh ơi.”
Phạm Hi hất cằm, đắc ý vặn lại: “Cậu thì biết cái quái gì.”
Kim Hựu Ân nhướn đôi mắt sắc mỏng, lạnh lùng bày ra phong thái đại ca: “Tần Lục, sau này có anh lo cho cậu, đừng để ý tên kỳ lạ này. Cậu nhìn đầu tóc đỏ rực như đèn giao thông của cậu ta đi, thêm cả cái hàng khuyên tai chói sáng muốn mù mắt kia nữa, nhìn thế nào cũng không giống người tử tế.”
Phạm Hi: “... Đây gọi là thời trang, cậu không hiểu gì cả. Kim Hựu Ân, cậu đúng là kiểu idol Hàn Quốc treo đầu dê bán thịt chó, toàn thân tràn ngập linh hồn của một ông chú.”
Ở một góc khác, Tô Thanh Lam đang được chào đón nồng nhiệt tại lớp B, trong lòng bùng cháy quyết tâm. Lần sau, cậu nhất định sẽ theo kịp Tần Lục!
Sự thay đổi nhân sự lần này vô cùng lớn, số người thăng hạng không ít, nhưng số người bị giáng cấp còn nhiều hơn.
Hàn Tô Ngôn thăng lên hạng C, giành được suất tham gia công diễn hai ngày sau. Nam Kiêu lần này không mắc lỗi, vững vàng leo lên hạng A. Lục Tri vẫn giữ nguyên hạng B, tạm thời chưa phải đụng độ với Nam Kiêu – người bạn đồng hành nhưng cũng là đối thủ không đội trời chung của cậu.
Tiến độ ghi hình của chương trình cực kỳ nhanh, ngay trong đêm hôm đó, toàn bộ thực tập sinh đã tham gia vào cuộc bỏ phiếu ẩn danh để chọn ra center đầu tiên của màn biểu diễn ca khúc chủ đề từ lớp A.
Nhóm nhân viên hậu kỳ phải làm việc thâu đêm để kiểm phiếu, và kết quả cuối cùng nhanh chóng được công bố—
Liêu Tuấn Thần dẫn đầu với số phiếu áp đảo, bằng thực lực tuyệt đối khiến hầu hết các thực tập sinh đều tâm phục khẩu phục, trở thành center ban đầu được công nhận mạnh nhất.
Điều này cũng có nghĩa là anh sẽ có tư cách đứng một mình trên sân khấu kim cương ở vị trí trung tâm nhất, trở thành tiêu điểm sáng nhất giữa chín mươi chín thực tập sinh, chiếm được lợi thế tuyệt đối về ống kính quay hình.
Quá trình ghi hình bản đầy đủ của ca khúc chủ đề sẽ diễn ra ngay trong đêm, và đến sáng hôm sau, video chính thức sẽ được đăng tải trên nền tảng phát sóng trực tuyến, tài khoản chính thức của chương trình trên Weibo, cũng như xuất hiện trên trang nhất của các trang báo mạng lớn——
Từ khoảnh khắc MV ca khúc chủ đề được đăng tải, kênh bình chọn sẽ chính thức mở ra.
Chín mươi chín thực tập sinh sẽ phải đối diện với sự kiểm chứng trực tiếp nhất từ khán giả, thông qua số phiếu bầu để thấy rõ sự phân hóa về mức độ nổi tiếng của từng người.
Từ lúc này trở đi, mỗi một khung hình xuất hiện đều là một trận chiến không khói súng. Cuộc cạnh tranh chính thức bắt đầu từ đêm nay.
Toàn bộ thực tập sinh đều nhận được đồng phục – áo vest trắng theo phong cách đồng phục học sinh, sơ mi cùng cà vạt đen.
Dù là trang phục thống nhất, nhưng khi mặc vào, không hiểu sao lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Quần áo được thiết kế rất đẹp, sân khấu cũng vô cùng hoành tráng, có thể thấy ekip chương trình đã dốc rất nhiều tâm huyết. Trung tâm sân khấu là vị trí dành riêng cho lớp A, cao hơn mặt đất khoảng hai mét. Hai bên lần lượt là lớp B và C, còn lớp D và F thì xếp rải rác xung quanh.
Sau khi xác định được vị trí đứng của mình, quá trình quay MV chính thức bắt đầu. Một lần, hai lần, ba lần…
Cuối cùng, sau một đêm biên tập cật lực, vào đúng mười giờ sáng hôm sau, video chính thức của ca khúc chủ đề đã được đăng tải lên Weibo và nền tảng phát sóng trực tuyến——
[Thanh Xuân Vô Hạn Official V: Mọi người đã sẵn sàng chưa? MV ca khúc chủ đề đã hoàn tất! Nhấn vào link để lựa chọn chàng trai mà bạn yêu thích nhất nhé! Thanh Xuân Vô Hạn, thời gian tươi đẹp nhất được gặp gỡ bạn, ngay tại khoảnh khắc này, lần đầu tiên ra mắt cùng mọi người! [Dễ thương][Tim][Tim]… [Link video]]
Năm phút sau, lượng bình luận và lượt chia sẻ bỗng chốc tăng vọt với tốc độ kinh người.