Thành phố Hoa Nham là một trong bốn siêu đô thị hàng đầu trong nước, và trung tâm thương mại Nhạc Nguyên nằm ở trung tâm thành phố là địa điểm tổ chức nhiều sự kiện quy mô lớn.
Sân khấu được dựng trong sảnh trung tâm thương mại hiếm khi để trống. Bình thường, nơi này sẽ được các thương hiệu thuê để mời ca sĩ biểu diễn quảng bá sản phẩm, thỉnh thoảng cũng có một số nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba đến góp mặt trong các sự kiện thương mại. Vì vậy, dù có một nhóm soái ca xuất hiện khiến người qua đường tò mò vây xem, nhưng họ cũng không quá ngạc nhiên.
Dù không phải chuyện hiếm, nhưng việc tình cờ bắt gặp những chàng trai có thể sẽ trở thành ngôi sao trong tương lai vẫn đủ khiến đám đông phấn khích.
Nhìn sơ qua cũng có khoảng ba mươi chàng trai trẻ. Có lẽ do đều là thực tập sinh chưa debut nên ban tổ chức không sắp xếp đội ngũ an ninh chuyên nghiệp, chỉ có hai nhân viên dẫn họ đi vào bên trong trung tâm thương mại.
Ban đầu, các cô gái vây quanh còn ngại ngùng, nhưng thấy càng lúc càng đông người tụ tập, họ cũng không kìm được mà tiến lên theo. Vì không có bảo vệ, khoảng cách giữa đám đông và nhóm thực tập sinh chưa đến một mét.
Một cô gái tóc búi củ tỏi có chút mơ màng, cầm theo banner bị dòng người đẩy về phía trước. Thực ra, cô là fan của 4Seven, ban đầu ở khách sạn mãi không chịu nổi nên mới chạy ra Nhạc Nguyên dạo một vòng. Thấy nhiều người chạy về một hướng, cô còn tưởng rằng các anh đã đến sớm.
Nhưng khi cố gắng chen lên hàng đầu, cô mới phát hiện toàn là những gương mặt xa lạ, chẳng nhận ra ai cả.
Thế là dẫn đến tình huống hiện tại: xung quanh cô toàn là những anh chàng lạ mặt có phần lúng túng vì bị đám đông vây kín, còn phía ngoài là các cô gái hào hứng giơ điện thoại chụp ảnh, thậm chí còn có người bật livestream.
Nhận ra bản thân có lẽ phải mất một lúc lâu mới thoát ra được, cô cẩn thận gấp banner lại, nhét vào túi, không để ý đường đi, vừa ngẩng đầu lên đã đâm sầm vào cánh tay của một chàng trai.
"A, xin lỗi, xin lỗi! Mình không cố ý." Cô vội vàng lùi lại một bước, ngẩng đầu lên, nhưng lại không thể kiềm chế mà hơi ngẩn người.
Chàng trai tóc đen quay đầu lại, sống lưng thẳng tắp. Khoảng cách chưa đến một mét khiến cô có thể nhìn rõ hàng mi dài khẽ rung khi đối phương hạ mắt xuống. Cậu ấy khẽ mỉm cười, đôi mắt trong trẻo với tông màu nhạt thoáng qua sự dịu dàng, nhẹ nhàng nói một câu: "Không sao đâu."
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng thét khe khẽ đầy phấn khích.
Cô sững sờ nhìn theo bóng lưng đối phương dần khuất xa, chỉ cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, đôi tai cũng nóng lên. Trong vô thức, cô thầm nghĩ: "Cậu ấy cười lên thật đẹp..."
Nhận ra sơ suất trong công tác chuẩn bị, tổ chương trình lập tức liên hệ với đội ngũ an ninh. Nhờ có bảo vệ hỗ trợ, nhóm thực tập sinh nhanh chóng băng qua đám đông, tiến thẳng vào khu vực trung tâm của sảnh lớn.
Đây là khu vực có trần nhà rất cao, phía trên là mái vòm kính trong suốt. Những chùm đèn pha lê lấp lánh buông xuống từ độ cao bảy, tám mét, hòa cùng những món đồ trang trí tinh xảo xoay quanh cầu thang xoắn. Từ các tầng hai đến sáu, những ban công hình bán nguyệt nhô ra giúp khách tham quan có thể dễ dàng quan sát toàn bộ sân khấu ở tầng một.
Lúc này, từ tầng một đến tầng sáu, dòng người dần dần đổ về trung tâm.
Trung tâm thương mại Nhạc Nguyên có quy mô vô cùng lớn, số lượng khán giả có thể chứa đựng còn vượt xa sức tưởng tượng của các thực tập sinh. Tiếng ồn ào vang lên tứ phía, đến mức họ gần như không nghe rõ đồng đội bên cạnh đang nói gì.
Không ai trong số họ từng trải qua cảnh tượng này trước đây. Ban đầu, họ nghĩ rằng ít nhất cũng phải chờ thêm một tháng nữa mới có cơ hội đứng trước đám đông. Nhưng tổ chương trình lại không đi theo kịch bản thông thường, sắp xếp một sân khấu "flash mob" đột xuất.
Vốn dĩ, họ chỉ nghĩ sẽ có vài trăm khán giả, nhưng nhìn lên những tầng lầu chật kín người đứng sau lan can, số lượng thực tế có thể đã lên đến cả nghìn người.
Bầu không khí trong sảnh thương mại sáu tầng nóng hơn bao giờ hết. Ngoại trừ khu vực tầng một được bảo vệ dựng rào ngăn cách, các tầng hai và ba cũng dần chật kín người, tất cả đều hướng ánh mắt xuống sân khấu chính, tay cầm điện thoại chờ đợi phần trình diễn.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Trước khi đến đây, huấn luyện viên Diêu Trần đã nói rất rõ: "Đây chỉ là một sân khấu flash mob mang tính chất trải nghiệm và khích lệ, không cần giới thiệu bản thân. Các em sẽ lên sân khấu ngay khi đến nơi, biểu diễn xong ca khúc chủ đề rồi lập tức rời đi."
Từng thực tập sinh bước lên sân khấu theo đội hình đã tập luyện từ trước. Đứng trong ánh đèn rực rỡ, họ vừa hồi hộp vừa phấn khích, cảm giác trong lòng thật khó diễn tả.
Tần Lục không lạ gì với những sân khấu như thế này. Hắn cúi xuống, chuẩn bị vào tư thế sẵn sàng, nhưng chợt thấy một bàn tay vươn tới từ phía trước bên trái.
Không cần quay đầu lại, hắn đã nghe thấy giọng nói trầm ổn quen thuộc của Liêu Tuấn Thần: "Đừng căng thẳng."
Tần Lục hơi sững người, rồi trong đáy mắt ánh lên một nụ cười nhẹ. Hắn đưa tay ra, khẽ đập vào tay đối phương một cái: "Ừ."
Hắn thở nhẹ ra một hơi, bọn họ đã luyện tập cho sân khấu này không biết bao nhiêu lần. Vì tất cả những nỗ lực không thể để uổng phí, nhất định phải làm tốt màn trình diễn này.
Tầng hai, khu vực khán giả.
Một cô gái đứng sát lan can, tay cầm điện thoại quay lại cảnh vừa rồi. Nhìn đoạn video trong máy, cô kích động đến mức chỉ muốn tung một bộ quyền cước vào không khí để bày tỏ niềm hạnh phúc.
Từ góc độ của cô có thể nhìn rõ trọn vẹn khoảnh khắc tương tác giữa Liêu Tuấn Thần và Tần Lục. Cô phấn khích lay mạnh cánh tay của người bạn đứng cạnh: "Đây chính là bằng chứng cho tinh thần đoàn đội tương lai! Nhất định phải để hai người này cùng debut! Cậu nhớ vote chung với mình đấy, mình bao cậu một cốc trà sữa!"
"Chốt luôn! Hahaha!"
Có những cô gái vốn đã có ấn tượng tốt với Tần Lục sau khi xem video ca khúc chủ đề, nhưng vẫn đang chần chừ chưa chính thức trở thành fan. Giờ phút này, khi may mắn được nhìn thấy hắn ngoài đời thực, trái tim họ hoàn toàn rung động. Họ nín thở, cố gắng kiềm chế tiếng hét phấn khích, nhưng trong lòng đã sớm rơi vào hố sâu hâm mộ.
Tần Lục ngoài đời còn đẹp trai hơn trên video rất nhiều!
Băng rôn cổ vũ cần đặt làm trước, mà giữa đám đông ồn ào thế này, có lẽ cậu ấy cũng chẳng nghe thấy mình gọi tên. Vậy làm cách nào để cậu ấy biết có người thích mình đây?
Đôi mắt cô gái sáng lên!
Cô vội mở WeChat, tìm một ứng dụng nhỏ, nhập tên "Tần Lục", rồi chọn phông chữ vàng nổi bật nhất.
Sau đó, cô kiễng chân, giơ cao màn hình điện thoại, hướng thẳng về phía sân khấu. Trong nháy mắt, giữa biển người, liếc mắt qua là có thể nhìn thấy.
Hai chữ "Tần Lục" màu vàng nổi bật chạy trên màn hình điện thoại—
Cô hét lên: "Tần Lục, cố lên!"
Giây phút ấy, đúng lúc Tần Lục vừa ngẩng đầu lên sau tư thế chuẩn bị, ánh mắt chợt dừng lại ở cô gái đang giơ cao chiếc điện thoại, không ngừng lắc lư màn hình hiển thị tên mình.
Bốn mắt chạm nhau.
Tần Lục nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt.
Đáng giá, thật sự. Cô gái ngây người, trân trối nhìn đối phương đang dùng khẩu hình để nói "Mình sẽ", cô cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa từng có lan tỏa từ tim, đến từng tế bào trong cơ thể.
Cứu mạng, tim tôi sắp chịu không nổi mất!
Nhịp trống đầu tiên vang lên.
Trong giây lát, ba mươi mấy thực tập sinh trong bộ vest trắng đồng loạt ngẩng đầu lên đúng nhịp.
Tiếng reo hò vang vọng khắp trung tâm thương mại.
Trời biết đây là một cảnh tượng có sức hút đến mức nào.
Hệ thống âm thanh của trung tâm thương mại tốt đến bất ngờ, âm lượng vang dội, khiến khán giả càng lúc càng nhiều. Những chiếc điện thoại, máy quay đồng loạt chĩa về sân khấu, ghi lại từng khoảnh khắc.
Ở góc quay rộng, có thể thấy rõ vài thực tập sinh ở trung tâm nổi bật hơn hẳn. Đặc biệt là vị trí center cùng những người xung quanh—từng động tác vũ đạo dứt khoát, từng nhịp thở lấp đầy micro, tất cả đều khiến người xem không thể rời mắt.
Hàng loạt video ngắn bắt đầu được đăng tải ồ ạt lên Weibo, Douyin.
Mỗi người có gu thẩm mỹ riêng, nhưng khi xem trực tiếp, cảm giác sẽ khác hẳn so với qua màn ảnh. Đứng ở cự ly gần, ai cũng có thể nhanh chóng tìm thấy người mình yêu thích.
Ở vị trí trung tâm, Liêu Tuấn Thần chiếm giữ vị trí tuyệt đối giữa sân khấu.
Vẻ lạnh lùng vốn có trên gương mặt thay đổi hoàn toàn ngay khi sân khấu bắt đầu, anh như biến thành một người hoàn toàn khác.
Trong đám đông, có không ít fan của 4Seven đến chỉ để hóng chuyện. Những cô gái đã dày dặn kinh nghiệm theo đuổi idol, vốn có ánh mắt vô cùng khắt khe khi đánh giá thực lực, nhưng…
Chỉ trong giây lát, bọn họ đã bị cuốn vào sân khấu này, đôi mắt sáng rực vì phấn khích.
Trên sân khấu, khi nhảy, Liêu Tuấn Thần tựa như phát sáng.
Mỗi một vòng xoay của anh đều dứt khoát, gọn gàng. Động tác vũ đạo nhanh đến mức gần như không nhìn rõ, nhưng vẫn chính xác và đẹp mắt đến kinh ngạc. Ánh mắt lãnh đạm nhưng lại mang theo một khí chất mạnh mẽ.
Đến phân đoạn killing part, Liêu Tuấn Thần nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Trong khoảnh khắc, tất cả những cô gái đang đối diện với nụ cười ấy đều bị hớp hồn.
"Giới giải trí Hoa ngữ cuối cùng cũng đón mùa xuân của những vũ công thực thụ rồi! Trời ơi!"
"Đẹp trai quá mức cho phép! Giờ mấy show tân binh đều có chất lượng sân khấu cao thế này sao? Điệu nhảy này thật sự đỉnh, quá đỉnh!"
"Mình hoàn toàn không có sức kháng cự với những chàng trai nhảy đẹp hu hu hu. Thật sự bùng cháy! Quá sát thương rồi!"
"Mình phải đi bỏ phiếu ngay! Một tài năng như thế này mà còn chưa được debut thì đúng là tổn thất lớn của cả giới giải trí! Viên ngọc quý này không thể tiếp tục bị che lấp thêm nữa!"
Giữa đám đông, một cô gái nhanh tay giơ điện thoại, ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của màn trình diễn. Cô chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi bình thường, nhưng trên mạng, cô lại là một KOL đình đám trong giới fan show giải trí với hơn sáu trăm nghìn người theo dõi. Không chần chừ, cô chỉnh sửa qua loa đoạn clip chỉ dài bảy, tám giây rồi lập tức đăng tải.
Chỉ vài phút sau, phần bình luận đã tràn ngập những fan hâm mộ phấn khích vì phát hiện một báu vật mới.
"Đây là ai vậy?" Có người tò mò hỏi.
Rất nhanh, những khán giả đã xem qua video chủ đề liền nhiệt tình giải đáp. Họ không chỉ giới thiệu về Liêu Tuấn Thần mà còn tận tâm hướng dẫn cách vào giao diện bình chọn, giúp những người vừa lọt hố có thể ngay lập tức bỏ phiếu cho anh.
Những gương mặt tiềm năng cho vị trí idol thế hệ mới không hề ít.
Giữa đám đông phấn khích, một cô gái hiếm hoi đang cầm trên tay chiếc máy quay chuyên nghiệp – loại "đại pháo" chỉ dân chuyên mới dám sử dụng. Cô không phải fan của tân binh trên sân khấu mà là một "trạm tỷ" đến từ fandom khác.
Lúc này, ống kính của cô đang hướng về một người.
Là một trong những trạm tỷ nổi tiếng của 4Seven, cô có một ID là "Sa ngã trước thần linh". Không giống nhiều trạm khác có cả ekip vận hành, cô là một "solo trạm" hiếm hoi, tự mình đảm nhận tất cả: từ quay phim, hậu kỳ chỉnh ảnh, đến quản lý tài khoản.
Dù vất vả, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tên cô là Miêu Vũ Phàm, một phú nhị đại. Cô không thiếu tiền cũng chẳng muốn đi làm, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cô chính là theo đuổi thần tượng. Với điều kiện kinh tế cho phép, cô đã trở thành một trạm tỷ chuyên nghiệp.
Cô có năng khiếu đặc biệt với nhiếp ảnh, lại được đào tạo bài bản, cộng thêm sự chịu chơi trong đầu tư thiết bị. Chiếc máy quay mà cô đang dùng có giá trị gần bảy con số, chất lượng hình ảnh vượt xa bất kỳ ai, đến mức ngay cả những trạm tỷ tay nghề cao nhất cũng khó sánh bằng.
Từ khi bắt đầu theo đuổi thần tượng, cô chỉ từng lập hai trạm. Một là dành cho cả nhóm 4Seven, một là dành riêng cho người cô thích nhất – Hứa Triết Nhiên.
4Seven hiện là nhóm nhạc nổi tiếng nhất trong nước, đồng nghĩa với việc họ có hàng trăm trạm tỷ chuyên nghiệp, chất lượng ảnh cao ngất ngưởng. Ấy vậy mà Miêu Vũ Phàm vẫn có thể nổi bật giữa vô số trạm tỷ xuất sắc, trở thành một trong những người dẫn đầu.
Mắt cô tinh tường, tay cô vững vàng, góc chụp của cô vừa độc đáo vừa hoàn mỹ. Hứa Triết Nhiên, ban đầu chỉ là thành viên có độ nhận diện thấp nhất trong nhóm, nhờ vào những "thánh đồ" mà cô liên tục tung ra đã được nâng đỡ đến mức suýt soát vị trí top đầu, chỉ đứng sau Lucy.
Nhưng lúc này, người cô đang quay lại không phải Hứa Triết Nhiên.
Ống kính của cô đã chuyển hướng đến một thực tập sinh có mái tóc đen.
Cô kiên nhẫn điều chỉnh tiêu cự, dõi theo từng động tác xoay người dứt khoát, từng góc nghiêng sắc nét mà đẹp đẽ của thực tập sinh này qua lớp ống kính được phóng đại.
Nhìn mãi, nhìn mãi... ban đầu chỉ định thử nghiệm ống kính mới, nhưng rồi Miêu Vũ Phàm bỗng bất động.
Qua ống kính, cậu thiếu niên mười mấy tuổi dường như đang đứng ngay trước mặt cô.
Nụ cười ấy trong trẻo, đẹp đẽ đến mức khiến người ta ngẩn ngơ. Giọng nói của cậu ấy vang lên, xuyên qua những âm thanh ồn ã, rơi xuống bên tai cô một cách rõ ràng, tựa như một giấc mộng thuần khiết trong những thước phim thanh xuân – một hồi ức mơ hồ từng được giấu kín nơi sâu thẳm trái tim, nay lại chân thực xuất hiện trước mắt cô.
Cậu ấy không giống bất kỳ ai mà Miêu Vũ Phàm từng thích.
Hứa Triết Nhiên thuở ban đầu có chút nhạt nhòa, lặng lẽ đứng ở vị trí cuối cùng trong đội hình, chẳng mấy ai để mắt tới. Khi ấy, cô có một chút thương cảm, một chút muốn nâng đỡ cậu ấy. Dần dần, Hứa Triết Nhiên trở nên nổi bật hơn, vị trí trên sân khấu cũng ngày càng được đẩy lên phía trước. Có lẽ cậu ấy đã tỏa sáng hơn so với trước kia, nhưng khi cô nhìn lại, cô luôn cảm thấy cậu ấy đã khác đi.
Cô không nói rõ được rốt cuộc là khác ở điểm nào.
Đi theo cậu ấy qua bao nhiêu sân khấu, sự kiện, thậm chí cả những lần ra sân bay, cô biết Hứa Triết Nhiên nhận ra cô, biết cô là trạm tỷ của cậu. Mỗi lần gặp, cậu luôn chào hỏi cô, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng Miêu Vũ Phàm chợt nhận ra, thứ tình cảm ban đầu có chút thương xót xen lẫn yêu thích ấy, theo thời gian đã dần nhạt đi. Kể cả khi cô tiếp tục đưa ống kính lên, cô cũng không còn cảm giác như lúc trước nữa.
Có lẽ, cái gọi là "thích" mà cô từng nghĩ, thực chất chỉ là một thứ cảm giác muốn bảo vệ một người bị lãng quên mà thôi.
Lần này đến buổi ký tặng, cô vốn định nói lời tạm biệt với Hứa Triết Nhiên. Cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, đóng trạm lại để tìm kiếm một tâm trạng mới.
Ban đầu, cô chỉ định chụp một bộ ảnh cuối cùng cho Hứa Triết Nhiên, nhưng không ngờ... lại vô tình tìm thấy một nhịp đập hoàn toàn khác trong lòng mình.
Trái tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác xa lạ lan tỏa khắp cơ thể.
Bàn tay cô vô thức nhấn nút chụp liên tục, gần như không thể kiểm soát được.
Cậu ấy chỉ đứng đó, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Dường như cậu rất gần, chỉ cần với tay là có thể chạm tới, nhưng khi cô giật mình nhận ra, lại thấy cậu xa vời như một vì sao sáng treo trên bầu trời—rực rỡ, ấm áp, nhưng mãi không thể nắm bắt.
Tiết mục cuối cùng kết thúc, những dải ruy vàng rực từ trên cao bung nở, chậm rãi rơi xuống.
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cậu giơ tay, yên lặng đón lấy những dải ruy băng đang nhẹ nhàng đáp xuống.
Có một mảnh kim tuyến nhỏ vướng vào lọn tóc cậu. Người bạn đứng cạnh – cũng là một thực tập sinh với mái tóc xoăn – khẽ vỗ vai cậu, chỉ tay ra hiệu. Tần Lục thoáng sững sờ, rồi cúi đầu kiên nhẫn lắng nghe. Sau đó, cậu khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên chạm vào mái tóc mình, như thể muốn xác nhận điều gì đó.
Miêu Vũ Phàm nghe loáng thoáng có người gọi tên cậu– Tần Lục.
Hình ảnh ấy đẹp đến mức khiến người ta nín thở. Cô đứng lặng, không dời mắt khỏi cậu, trong tay vẫn giữ chặt chiếc máy ảnh. Khoảnh khắc ấy, cô đã kịp thời ghi lại –
Dưới ánh đèn pha lê, Tần Lục nhẹ nhàng vươn tay đón lấy dải lụa vàng lấp lánh. Trong khoảnh khắc, cậu nhắm mắt lại, nụ cười nhàn nhạt lướt qua khóe môi, dịu dàng tựa như một giấc mộng mà người ta chẳng nỡ tỉnh lại.
Miêu Vũ Phàm nhìn chằm chằm vào bức ảnh vừa chụp được.
Cuối cùng, cô đưa ra một quyết định.
-
Bên kia.
Từ sáng sớm, Tần Di Hàm đã đặc biệt gội đầu lại một lần nữa, chỉ để bản thân trông thật hoàn hảo khi gặp được người cô thầm thích suốt ba năm—Lucy.
Vừa sấy tóc xong, cô bất ngờ thấy điện thoại liên tục rung bần bật.
Không biết ai lại tìm cô vào giờ này, nhưng khi mở WeChat ra, hộp tin nhắn tràn ngập thông báo, hơn chục cuộc trò chuyện dồn dập, chỉ trong thời gian tắm rửa mà đã có đến hơn một trăm tin nhắn mới.
Tim cô giật thót, nghĩ rằng đã có chuyện lớn xảy ra. Hơi căng thẳng, cô nhanh chóng mở ra xem, nhưng hóa ra… chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng.
Cô kéo tin nhắn lên trên cùng, nhìn thấy dòng đầu tiên:
[Cá nhỏ lười biếng còn nợ tôi một ly sinh tố dâu: "CHOÁNG!! Cậu biết anh trai cậu tham gia show tuyển chọn chưa!!! Chính là cái show đang hot rần rần đó—《Thanh Xuân Vô Hạn》!! Giờ clip của anh cậu trên Douyin đã lan truyền điên cuồng, chỉ vài phút thôi mà hơn hai trăm ngàn lượt thích rồi!! Mau vào xem đi!"]
Trong nhóm lớp thậm chí còn hỗn loạn hơn.
[Không vào top 20 kỳ thi tháng tôi sẽ tăng 20 cân: "Ôi trời ơi, Tần Di Hàm, cậu không thể chơi vậy với tụi này được!! Anh trai cậu tham gia chương trình lớn như thế mà giấu kín mít, không hé nửa lời?? Cậu còn xem bọn này là bạn không thế!! Không khao một chầu lẩu nhỏ là không xong đâu!!"]
[Tôi là lớp trưởng: "Cái gì?? Lục Thần không định thi đại học nữa à?"]
[Lại lướt Taobao nữa là chặt tay: "Trời ơi trời ơi trời ơi, lần trước gặp Lục ca ngoài đời đã thấy ảnh siêu đẹp trai rồi hu hu hu!! Sau này ra ngoài mình có thể tự hào khoe rằng mình từng gặp idol ngoài đời nha, hạnh phúc quá đi mất!! [khóc][khóc]"]
Tần Di Hàm: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương trình đã phát sóng rồi ư? Không thể nào nhanh vậy được.
Cô bình tĩnh lại, tiếp tục kéo xuống đọc thêm vài tin nhắn nữa, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.
[Bạn học cực thân của em gái Lục ca: "Anh trai cậu hiện đang biểu diễn ở trung tâm thương mại Nhạc Nguyên, Hoa Nham đó! Cậu cũng đang ở Hoa Nham mà, chẳng lẽ không đi xem anh mình diễn à?"]
Tần Di Hàm sửng sốt.
Cô chỉ biết Tần Lục đang quay chương trình gần Hoa Nham, nhưng hoàn toàn không nghe nói hắn sẽ biểu diễn ở trung tâm thương mại Nhạc Nguyên.
Cô liếc nhìn đồng hồ, có chút chần chừ.
Vì muốn thuận tiện cho chuyến đi, cô đã đặt khách sạn ngay gần trung tâm thương mại Nhạc Nguyên, chỉ cần đi bộ vài phút là tới. Nhưng suốt mấy ngày qua, toàn bộ tâm trí cô chỉ tập trung vào buổi ký tặng của Lucy, hoàn toàn không quan tâm đến lịch trình của Tần Lục. Hơn nữa, với tính cách của Tần Lục, dù không phải bị nhốt trong khóa huấn luyện kín, chắc gì đã chủ động liên lạc với cô.
Cô thầm nghĩ, Tần Lục có gì mà hay ho chứ?
Anh trai cô thế nào, cô chẳng lẽ lại không biết? Nhìn suốt hơn chục năm qua, vẫn phiền phức và đáng ghét y như vậy. Tần Lục học hành thì tạm ổn, nhưng hát nhảy căn bản chẳng có năng khiếu. Những người đang phát cuồng chẳng qua là tạm thời bị nhan sắc đánh lừa, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thực lực của Lục Tần chỉ là con số không, rồi hắn sẽ nhanh chóng bị loại thôi.
Đối diện với cơn bão tin nhắn, Tần Di Hàm chẳng buồn đáp lại, trực tiếp đăng xuất khỏi ứng dụng, chờ cho đến khi đám bạn bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
Nhưng mà…
Một chuyện cô không biết thì có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng khi đã biết rồi, lòng cô lại không tránh khỏi dấy lên một chút tò mò.