Cô do dự nhìn thời gian trên điện thoại, nếu chạy ngay bây giờ có thể kịp xem phần kết, nhưng cũng có khả năng sẽ uổng công một chuyến.
Tần Di Hàm còn chưa quyết định xong, thì đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết từ phía Mục Khiết Hàm, người vừa dành hẳn một tiếng đồng hồ để trang điểm thật chỉn chu, cuối cùng vui vẻ cầm lấy điện thoại thì phát hiện ra tin động trời——
“Vợ của Tây Tây! Sao cậu không nói với tớ là anh chàng mà tớ pick tối qua đang biểu diễn ngay bên cạnh vậy hả??? AAAA!!”
Tần Di Hàm giả ngu: “...Ơ, tớ không biết.”
Thế là khỏi cần suy nghĩ nữa.
Mục Khiết Hàm chỉ mất hai giây kiểm tra lại hình tượng của mình, rồi ngay lập tức xỏ giày, nói với tốc độ nhanh như bắn rap: “Weibo đang bùng nổ rồi, cậu vậy mà không thấy sao! Nhanh nhanh nhanh, tớ tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này! Cậu biết hồi trước đi đón idol của tớ vất vả đến mức nào không? Theo kinh nghiệm nhiều năm đu idol của tớ, cậu ấy chắc chắn sẽ nổi! Sau này muốn gặp trực tiếp không dễ thế này đâu!!”
Tần Di Hàm: “...”
Cô không nói lời nào, xỏ giày thể thao rồi cùng Mục Khiết Hàm lao ra ngoài.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Cảm ơn lời mời, nhưng tớ thấy mặt anh ta suốt mười mấy năm rồi, ngay cả lúc mới ngủ dậy trông thế nào cũng biết luôn.
Hai người chạy băng băng trên đường. Hôm qua thong thả đi bộ mất năm phút, hôm nay chưa đầy ba phút đã vọt thẳng vào trung tâm thương mại.
Tốc độ lan truyền thông tin trên Internet thực sự quá nhanh.
Lúc này, trung tâm thương mại đã chật kín người. Ngoài những người vốn đang có mặt ở đây, còn có đám đông đổ về sau khi đọc tin trên Weibo, thêm vào đó là một lượng lớn fan của 4Seven cũng tụ tập lại để hóng chuyện.
Tần Di Hàm bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Cô vốn tưởng rằng với danh tiếng bằng không của Tần Lục, chắc cũng không có bao nhiêu người quan tâm.
Cô đã quá xem nhẹ sức hấp dẫn của trai đẹp, cũng như tinh thần hóng hớt nhiệt tình của công chúng.
Mục Khiết Hàm nhìn biển người trước mặt, không nhịn được thở dài: "Tớ đã đoán trước là sẽ thế này mà.”
Cô kéo Tần Di Hàm chen vào đám đông, nhưng gần như không thể tiến lên được. Một bài hát thì ngắn, họ còn chưa vào tới vòng ngoài, nhạc đã kết thúc.
Sau đó là một tràng cổ vũ vang dội, không đến mức long trời lở đất, nhưng cũng đủ để cảm nhận được nhiệt tình của khán giả.
Tần Di Hàm bị vây kín tứ phía. Với chiều cao 1m65, cô tuy không lùn nhưng cũng chẳng thể nào vượt qua hàng trăm cái đầu trước mặt.
Dù có nghe loáng thoáng ai đó gọi tên Tần Lục, nhưng ngoài việc thấy một cái bóng lưng mơ hồ đang rời sân khấu, cô chẳng thấy được gì cả. Mọi người đều mặc trang phục giống nhau, khoảng cách lại xa, cô cũng chẳng nhận ra ai là ai.
Cô kéo tay Mục Khiết Hàm, trong lòng thực ra có chút tiếc nuối, bèn nói: “Thôi vậy, biểu diễn cũng kết thúc rồi, họ chắc sắp rời đi rồi.”
Thế nhưng Mục Khiết Hàm, người ban nãy còn hơi thất vọng, vừa nghe xong lại đột nhiên mắt sáng rực: “...Sắp rời đi?”
Ngay giây tiếp theo, cô nàng lập tức hồi sinh full máu, chiến ý bùng cháy, không cam lòng từ bỏ: “Vẫn còn cơ hội!”
Nói xong, cô quay phắt người, kéo theo một Tần Di Hàm còn đang ngơ ngác lao ra ngoài, vừa chạy vừa cười nói: “Cậu còn nhớ chiếc xe trước cổng không? Dù gì họ cũng phải lên xe mới có thể rời đi mà!”
Hai người chạy như bay ra bãi xe chờ sẵn.
Tần Di Hàm bị Mục Khiết Hàm kéo đi một cách vô thức, đến khi đứng bên ngoài mới sực tỉnh. Khoan đã, mình đang ngồi chờ Tần Lục sao?
Quá kỳ quặc rồi.
Khóe miệng cô giật giật, thực sự muốn khuyên Mục Khiết Hàm quay về khách sạn, nhưng nhìn thấy vẻ háo hức của đối phương, lại cảm thấy không tiện mở miệng.
Giờ mà thú nhận mình là em gái ruột của one pick nhà cậu ấy, có lẽ sẽ bị đá thẳng ra ngoài mất.
Đầu óc cô rối bời, bên ngoài trung tâm thương mại cũng tụ tập không ít người, trong đó có cả một số cô gái trẻ trông như vừa vội vã chạy tới.
Ngay khi Tần Di Hàm định lên tiếng, một nhóm thanh niên mặc vest trắng kiểu đồng phục học sinh bước ra từ cửa xoay của trung tâm thương mại.
Người đi đầu cao ráo, gương mặt thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng vẫn rất kiên nhẫn dừng lại đợi đồng đội phía sau.
Mục Khiết Hàm há hốc mồm rồi lập tức móc điện thoại ra, giọng kích động: “Trời ơi, là Hàn Tô Ngôn! Ngoài đời còn đẹp trai hơn trên video nhiều quá đi mất!!”
Tần Di Hàm thấy thế không nhịn được cười trêu: “Ơ kìa, mẹ ruột Lucy, cậu lại nhanh chóng trèo tường thế này sao?”
"Có gì đâu, chỉ là ngắm soái ca một chút thôi, không phải là trèo tường." Mục Khiết Hàm mặt mày tràn đầy hạnh phúc. "Vận khí thật tốt, tuy không kịp xem màn trình diễn, nhưng ít nhất cũng được nhìn thấy cả nhóm ở khoảng cách gần rồi."
"One pick của tớ từ bao giờ mà..." Mục Khiết Hàm lẩm bẩm một nửa rồi bỗng dưng im bặt.
Tần Di Hàm ngẩng đầu lên.
Người con trai với mái tóc đen quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ ấy vừa bước qua cửa xoay. Hàn Tô Ngôn nhìn thấy hắn, môi khẽ mím lại rồi nở một nụ cười nhẹ.
Dù xung quanh đều là những thực tập sinh có ngoại hình xuất sắc, Tần Lục vẫn trông vô cùng nổi bật.
Giữa một rừng màu tóc sặc sỡ, mái tóc đen mềm mại của Tần Lục lại trở thành một điểm nhấn vừa đơn giản vừa cuốn hút. Khi hơi cúi đầu, từng đường nét khuôn mặt tựa như bức tranh được họa sĩ vẽ bằng từng nét bút tỉ mỉ. Bộ sơ mi trắng kết hợp với cà vạt đen, tất cả toát lên vẻ trầm lặng và chín chắn.
Hoàn toàn khác với tên đáng ghét ngày thường vẫn tranh giành khoai tây chiên và tiền tiêu vặt của Tần Di Hàm, lại còn chuyên đi mách mẹ cô đủ chuyện lặt vặt.
Tần Di Hàm còn đang đơ người, quên mất rằng mình đang đứng ngay giữa lối đi dẫn đến xe.
Mà Tần Lục thì đang tiến thẳng về phía cô.
Lúc Tần Lục bất ngờ nhìn sang, Tần Di Hàm lập tức cứng đờ người.
Giây phút đó, cô bỗng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình: Dưới tiền đề hai người luôn đối đầu như oan gia, cô lại chạy đến tận đây để chặn đường Tần Lục lên xe. Với tính cách đáng ghét của Tần Lục, chắc chắn hắn sẽ phớt lờ hoặc mỉa mai cô!
Cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay lập tức, Tần Lục có hơi sững lại, rồi thẳng bước tiến đến trước mặt cô.
Mục Khiết Hàm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết ôm điện thoại mà thấp giọng kích động:
"Ôi ôi ôi ôi cái gì đây? Cậu ấy đang đi về phía chúng ta kìa, trời ơi!!"
Tần Lục dừng lại trước mặt cả hai.
Sau một đợt dậy thì cao vọt, Tần Lục giờ đây đã cao đến mức phải hơi cúi đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Đây là lần đầu tiên Tần Di Hàm nhìn thấy Tần Lục với lớp trang điểm trên mặt.
Ngũ quan vốn đã tinh tế nay càng trở nên sắc nét, đẹp trai đến mức kinh thiên động địa.
Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười, giọng trầm nhẹ vang lên: "Sao em lại đến đây?"
Mục Khiết Hàm, người vừa bị cú sốc nhan sắc đập thẳng vào mặt, sau khi nghe thấy câu nói này liền mắt tròn xoe.
Mục Khiết Hàm quay sang nhìn Tần Di Hàm, ánh mắt cô bạn ngập tràn sự ngơ ngác, trong đầu nhanh chóng lướt qua một trăm lẻ tám giả thuyết.
Không thể nào?
Còn Tần Di Hàm thì cảm thấy tình huống này thực sự quá mức nguy hiểm.
Tiếng "tách tách" của điện thoại vang lên không ngừng.
Những người xung quanh bắt đầu chú ý đến hướng này, thậm chí mấy chàng trai đẹp trai với khí chất khác biệt đứng cạnh Tần Lục ban nãy cũng tò mò quay sang nhìn cô.
Cảnh tượng này thật sự chưa từng xuất hiện trong bất kỳ giấc mơ hoang đường nào của cô.
Đầu óc trống rỗng mất vài giây, cuối cùng cô cứng ngắc thốt ra một câu:
"Ờm... em đến tham gia fansign của 4Seven."
“A.” Tần Lục ngẩn ra một chút, “Hôm nay sao?”
Tần Di Hàm cứng đờ đáp: "...Vâng."
Cô cứ nghĩ Tần Lục sẽ làm lơ hoặc buông lời trêu chọc như mọi khi.
Nhưng không. Tần Lục im lặng đánh giá cô một lượt, "Mẹ có cho em đến đây không? Tiền đủ dùng không?"
Tần Di Hàm ngạc nhiên nhìn hắn một cái.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lập tức bừng tỉnh: Tên này chắc chắn là thấy đông người nên tranh thủ diễn cảnh anh em tình thâm đây mà!
Quả nhiên là đồ âm hiểm! Suýt nữa thì bị lừa rồi!
Tần Di Hàm dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, thấy rất nhiều máy quay đang hướng về phía họ, cô liền qua loa đáp: "Đủ rồi đủ rồi, em... xem xong Lu... à không, tham gia xong fansign sẽ về ngay tối nay."
Tần Lục gật đầu, bên kia nhân viên đã thúc giục, hắn đáp một tiếng rồi mỉm cười, mắt hơi cong lên.
"Đi đường cẩn thận, về sớm nhé. Anh đi trước đây."
Tần Di Hàm gật gật đầu.
Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn cô: "Em có muốn đến xem buổi công diễn của anh không?"
Xung quanh lập tức rộ lên một trận xôn xao.
Tần Di Hàm theo phản xạ suýt chút nữa đã buột miệng từ chối.
Nhưng đúng lúc đó, cô lại chợt nhớ ra: 4Seven sẽ hợp tác với các thực tập sinh trong vòng công diễn thứ hai.
Câu "Không xem" ngay lập tức bị cô nuốt trở lại.
Tần Di Hàm nói: "Còn phải xem anh có sống sót qua vòng hai hay không đã."
Tần Lục thoáng ngẩn người, nhưng ngay sau đó, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
"Vậy thì nói trước rồi nhé, anh sẽ tìm cách giữ lại một vé cho em."
Tần Di Hàm phát hiện Tần Lục có vẻ rất vui.
Không phải tên này đang nghĩ… mình đang cổ vũ cho anh ta đấy chứ?
Một cách khó hiểu, trong lòng Tần Di Hàm bỗng dâng lên chút cảm giác tội lỗi vì đã không nói với Tần Lục rằng 4Seven có thể sẽ hợp tác với các thực tập sinh.
Ở phía trước xe buýt, Tô Thanh Lam đang đứng chờ Tần Lục, thấy hắn đi tới thì tò mò ghé đầu lại gần: "Ai đấy?"
Tần Lục chớp mắt một cái: "Em gái tôi."
"Ồ ồ ồ" Tô Thanh Lam thực ra cũng đoán được đôi chút.
Khi tất cả thực tập sinh đã lên xe, chiếc xe buýt nhanh chóng rời đi.
Tần Di Hàm đứng yên tại chỗ, cảm nhận điện thoại trong túi lại bắt đầu rung điên cuồng, nhất thời cảm thấy đầu óc có chút đau nhức.
Thôi kệ đi, buổi chiều cuối cùng cũng được gặp Lucy rồi!
Nhưng trước đó…
Cô khẽ cười gượng, quay sang nhìn Mục Khiết Hàm bên cạnh, thấy cô bạn đang thong thả xắn tay áo lên.
Còn một chút phiền toái nhỏ cần giải quyết trước.
—
Buổi công diễn lần này có thể coi như kết thúc mỹ mãn.
Trên Weibo và Douyin, sân khấu này đã tạo ra hiệu ứng lan truyền khá tốt, phản hồi và mức độ thảo luận đều rất khả quan.
Các thực tập sinh sau khi có kinh nghiệm sân khấu đầu tiên vẫn còn tràn đầy phấn khích trong một thời gian dài.
Cảm giác đứng trên sân khấu thực sự, so với tưởng tượng của họ, vừa tương đồng lại vừa khác biệt hoàn toàn.
Khi tiếng nhạc vang lên, ánh đèn rọi xuống, mọi ánh mắt đều dồn vào họ.
Giây phút ấy, trong lòng mỗi người như có một ngọn lửa bùng lên, toàn thân như tràn ngập một nguồn năng lượng vô tận.
Cảm giác này hẳn sẽ khắc sâu trong lòng mỗi thực tập sinh, có lẽ rất lâu rất lâu sau cũng khó mà quên được.
Sau khi trở về giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng ngắn ngủi mà tươi đẹp, những thử thách mới lại tiếp tục ập đến không chút dừng nghỉ.
Tiến trình của chương trình diễn ra rất nhanh, gần như không có chút thời gian giảm xóc, các huấn luyện viên ngay lập tức công bố nhiệm vụ tiếp theo.
Tất cả thực tập sinh tập hợp lại tại sân tập đầu tiên, nhà sản xuất Thôi Chí Hạo vẫn đứng trên sân khấu như lần trước, mỉm cười tuyên bố: "Chắc hẳn mọi người đều biết, chỉ còn năm ngày nữa là đến thời điểm công bố bảng xếp hạng đầu tiên. Toàn bộ fan sẽ có một tuần để bình chọn, và những thực tập sinh có thứ hạng thấp nhất sẽ bị loại."
Những thực tập sinh có thực lực còn yếu lập tức phát ra tiếng than thở chán nản.
"Luật chơi vốn rất khắc nghiệt, không phải chỉ nói suông. Khoảng thời gian còn lại không nhiều, các em phải tận dụng từng giây phút để cố gắng, đừng để sau này phải hối hận."
Thôi Chí Hạo nhìn những gương mặt còn non trẻ phía dưới, cuối cùng vẫn ôn hòa động viên vài câu: "Nhưng cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần các em đã nỗ lực hết mình là đủ. Bây giờ các em vẫn còn rất trẻ, dù có tiếc nuối rời khỏi cuộc thi lần này thì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác. Quan trọng là nhận ra vấn đề ở đâu, sửa chữa nó, như vậy cũng đã là một thu hoạch lớn rồi."
Chỉ là cảm giác được an ủi chưa kéo dài bao lâu, câu tiếp theo của Thôi Chí Hạo liền kéo mọi người trở lại hiện thực: "Trong bảng xếp hạng đầu tiên, tổng cộng 65 thực tập sinh có thể đi tiếp. 34 thực tập sinh xếp cuối—sẽ bị loại một lần duy nhất."
"Cái gì? 34 người???"
"Vậy thì chắc chắn mình không có cửa rồi… Trời ạ, sao ngay vòng đầu tiên đã loại nhiều như vậy?"
"Chẳng lẽ mình còn chưa kịp đứng trên sân khấu công diễn đã phải rời đi sao…"
Thôi Chí Hạo bình tĩnh chờ các thực tập sinh tiêu hóa tin tức này, rồi mới nói tiếp phần quan trọng nhất: "Nhiệm vụ sắp tới chính là sân khấu công diễn đầu tiên. Một tuần sau, sẽ chính thức diễn ra vòng công diễn mở màn. Lần này, các em sẽ chia nhóm để đối kháng. Hai nhóm sẽ trình diễn cùng một ca khúc, sau đó để khán giả bình chọn. Nhóm giành chiến thắng các thành viên sẽ được cộng thêm—3.000 phiếu!"
Ba ngàn phiếu!
Trong giai đoạn đầu của chương trình, con số này đủ để giúp một người thoát khỏi nguy cơ bị loại ngay lập tức.
Nhưng vấn đề là—
Năm ngày sau sẽ công bố bảng xếp hạng tổng!
Số phiếu này rõ ràng chỉ có thể dùng cho lần xếp hạng tiếp theo. Có 34 người, cho dù họ dốc hết tâm huyết chuẩn bị cho sân khấu lần này, thì cũng có khả năng không có cơ hội được biểu diễn.
Mặc dù Thôi Chí Hạo cũng cảm thấy quy tắc này có phần khắc nghiệt, nhưng đó là thực tế không thể thay đổi.
Vì vậy, những ngày sắp tới sẽ vô cùng quan trọng.
"Chắc hẳn các em cũng đoán được, người có quyền lựa chọn đồng đội đầu tiên chính là Liêu Tuấn Thần. Sau khi toàn bộ lớp A hoàn tất việc chọn nhóm, sẽ tiếp tục chỉ định đội trưởng tiếp theo."
"Ngay sau đó, chúng ta sẽ chơi một vài trò chơi nhỏ để xác định thứ tự chọn bài hát."
"Luật chơi rất đơn giản, bây giờ bắt đầu luôn đi."
Khi Liêu Tuấn Thần bước lên sân khấu, tất cả ánh mắt của thực tập sinh phía dưới đều lộ rõ sự mong chờ và khát khao.
Bởi vì—
Nếu được Liêu Tuấn Thần lựa chọn làm đồng đội, gần như chắc chắn sẽ nhận được 3.000 phiếu bầu quý giá!
Đứng trên sân khấu, Liêu Tuấn Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm ổn thường ngày, không có bất kỳ dao động nào.
Anh khẽ giơ tay, theo thói quen ấn nhẹ vào nốt ruồi ở khóe mắt, bình tĩnh quét mắt xuống những ánh nhìn đang rực cháy phía dưới.
Không hề chần chừ—
Anh cũng không có do dự, đơn giản nói: “Tần Lục.”
Tô Thanh Lam lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào Liêu Tuấn Thần.
Thật ra ban đầu cậu không có ý định vào cùng nhóm với Liêu Tuấn Thần, nhưng chỉ cần Tần Lục đi, thì cậu cũng muốn đi!
Từ lâu cậu đã mong có cơ hội cùng đứng chung sân khấu với Tần Lục, chứ không phải kiểu biểu diễn đông người vào buổi sáng nay.
Trong khi tất cả mọi người đều đang nín thở chờ đợi, Liêu Tuấn Thần lại lần nữa cất lời—
-
Trên Weibo.
Hiệu ứng từ màn flash mob vẫn đang tiếp tục lan tỏa, những video ngắn liên quan đã có hai video vượt mốc một triệu lượt thích.
Phần bình luận chủ yếu là những người không biết các thực tập sinh trong video, họ tò mò hỏi thăm nơi có thể tìm hiểu thêm thông tin.
Đáng tiếc là hiện tại tập đầu tiên của 《 Thanh Xuân Vô Hạn 》 vẫn chưa lên sóng. Dù có fan muốn "đào tư liệu", thì cũng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Tuy nhiên nhờ hàng loạt video và ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau được đăng tải bởi nhiều tài khoản, những khán giả có hứng thú vẫn có thể lần theo dấu vết mà xem từng cái một.
Những thực tập sinh đã có Weibo cá nhân đều tăng thêm một lượng fan nhất định, còn với những người chưa có tài khoản, như Tần Lục, thì fan mới bị thu hút vào lại không biết tìm đến đâu.
Siêu thoại chưa có, Weibo cá nhân cũng không, tìm cả Douyin cũng chẳng thấy tài khoản nào.
Ngay lúc đó, những người thường xuyên tìm kiếm từ khóa "Tần Lục" trên Weibo đột nhiên phát hiện một tài khoản liên quan mới xuất hiện.
Click vào hiển nhiên đây là một tài khoản vừa mới lập, chưa có chứng nhận, lượng fan chỉ vài trăm, có thể là mua follow.
Nhưng tên Weibo cực kỳ nổi bật: Twilight - Fansite của Tần Lục.
Khi vào trang chủ bất ngờ thay, lại có một bức ảnh chụp hiện trường với chất lượng HD!
Chỉ có duy nhất một tấm nhưng chất lượng thật sự rất, rất cao.
Trong ảnh dưới ánh đèn pha lê, những mảnh kim tuyến vàng rực đang lấp lánh rơi xuống.
Thực tập sinh với mái tóc đen khẽ mỉm cười, đưa tay ra, và một mảnh kim tuyến sáng chói đúng lúc chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu.
Cậu nhắm mắt, ngẩng đầu lên một chút, khuôn mặt sạch sẽ, thanh tú được ánh sáng chiếu rọi, tựa như ánh ban mai rực rỡ.
Những người xung quanh không hề bị làm mờ, nhưng bất kể ai nhìn vào bức ảnh này, cũng chỉ có thể thấy mỗi mình Tần Lục.
Hôm nay cậu vừa mới lần đầu xuất hiện trước công chúng, thế mà đã có fansite.
Dù chỉ có một trạm duy nhất.
Những fan lướt Weibo tình cờ nhìn thấy đều không kìm được mà ngắm ảnh hết lần này đến lần khác, luyến tiếc không nỡ rời đi, cuối cùng đành tải ảnh về, thậm chí còn đặt làm hình nền điện thoại ngay lập tức.
Bức ảnh này thực sự rất lãng mạn—
Như thể cả thế giới đều trở nên yên tĩnh và dịu dàng.
Nhiều người cảm thấy cách chụp này có chút quen thuộc, nhưng lại không thể chắc chắn được.
Dưới sức nóng vẫn đang bùng nổ của các video ngắn, lượng người theo dõi của fansite này nhanh chóng tăng vọt lên tám nghìn, lượt chia sẻ cũng nhanh chóng vượt mốc mười nghìn.
Câu nói "cả fandom chỉ có ba trăm người" dù chỉ là trò đùa, nhưng thực tế, có người trung thành lâu dài, có người lại yêu thích nhiều idol cùng lúc. Khi nhiều fandom giao thoa với nhau, phần lớn fan đều từng là đồng fandom với nhau trong quá khứ.
Khi các fan rời rạc lần lượt chia sẻ, dần dần đã bắt đầu có dấu hiệu "phá vòng", lan tỏa ra ngoài fandom gốc.
Người này trước đây chưa từng thấy qua là ai vậy?
Khi biết chương trình《 Thanh Xuân Vô Hạn》 đã mở cổng bình chọn, rất nhiều fan tình cờ xem được video cũng tiện tay bầu một phiếu cho Tần Lục.
Tích tiểu thành đại, số lượng fan tản mát vô cùng đáng kể, cộng thêm hào quang học bá, số phiếu của Tần Lục tăng vọt với tốc độ nhanh chóng.
Cùng lúc đó, trước cửa Trung tâm thương mại Nhạc Nguyên, một chiếc xe thương vụ màu đen đang chậm rãi dừng lại.
So với trước kia, số lượng fan có mặt ở đây đã hoàn toàn khác biệt. Vỉa hè chật kín người hâm mộ đã chờ sẵn từ sớm, ai nấy đều cầm theo banner với nhiều màu sắc và tên khác nhau, thậm chí có người còn đội thêm phụ kiện màu sắc đồng bộ.
"Cứu mình với, tim mình đập nhanh quá!"
"Lần cuối cùng được đón họ đã hơn một tháng trước rồi, tui hồi hộp quá, hu hu!"
Ngay khoảnh khắc cánh cửa xe mở ra, hiện trường lập tức vang lên tiếng hét chói tai rung trời.
4Seven đã đến!