Tô Thanh Lam hoàn toàn không nhận ra rằng Doãn Tô Lập đang nghi ngờ thực lực của mình, cậu vui vẻ gật đầu: “Em chủ yếu hát rap giai điệu kiểu R&B, nhưng cũng có nghe rap thuần.”
Doãn Tô Lập nhướng mày: “Ví dụ như ai?”
Tô Thanh Lam nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Nhiều lắm, gần đây em hay nghe Eric B.”
Lúc này, Doãn Tô Lập mới thực sự hứng thú. Cô muốn biết cậu nhóc tóc xoăn này có giống như những thực tập sinh trước đó, chỉ đang tỏ ra hiểu biết nhưng thực ra chẳng biết gì, hay thực sự có chút năng lực.
Cây bút bi trong tay cô gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn: “Em có thể freestyle không? Nếu có thể thì làm ngay tại đây xem nào.”
Các thực tập sinh ngồi trên ghế kim tự tháp không khỏi căng thẳng thay cậu. Ai cũng biết Doãn Tô Lập là một huấn luyện viên rap cực kỳ thẳng thắn, lời lẽ không hề dễ nghe. Rất nhiều người đã bị cô ấy chê tới mức không còn mặt mũi. Với tính cách có vẻ ngốc nghếch của Tô Thanh Lam, liệu cậu có bị chỉ trích đến mức suy sụp không?
Trong khi mọi người còn đang nghĩ cậu sẽ từ chối, Tô Thanh Lam đã dứt khoát giơ tay, để lộ nụ cười lém lỉnh cùng cặp răng hổ nhỏ đáng yêu: “Lão sư phụ trách âm nhạc, có thể cho em một đoạn beat được không ạ? To hơn chút nhé, cảm ơn ạ!”
Quả thật là gan to hơn trời!
Doãn Tô Lập không nhìn ra một chút căng thẳng nào ở cậu. Người phụ trách âm nhạc lập tức đáp ứng, nhưng đoạn beat được phát ra lại không hề dễ xơi chút nào, đặc biệt là đối với những ai không có thực lực thật sự.
Cậu nhóc tóc xoăn theo nhịp nhạc, gật nhẹ đầu, trông có vẻ vô cùng thoải mái.
Ngay khi câu rap đầu tiên được cất lên, vị huấn luyện viên Diêu Trần, người vốn không đặt kỳ vọng quá nhiều, khẽ động đậy.
Còn Doãn Tô Lập, người đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng một màn "tra tấn" lỗ tai, lại bất giác ngồi thẳng dậy khi nghe thấy câu rap đầu tiên của cậu. Giữa hàng lông mày lạnh lùng của cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Có thực lực hay chỉ là kẻ học đòi, cô nghe một lần là biết ngay.
Nhìn có vẻ như là "đồng vàng"*, nhưng thực ra lại chẳng liên quan gì đến "đồng vàng" cả.
(*) "Đồng vàng" hay "bronze" ám chỉ trình độ thấp, dựa theo hệ thống rank.
Nhịp điệu rất chắc, vô cùng chắc, từng từ đều khớp chính xác với beat. Cậu ấy thậm chí còn có thể dự đoán trước những khoảng nghỉ trong nhạc để tạo hiệu ứng biểu cảm phù hợp, khiến bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Toàn bộ trường quay như bùng nổ, không khí cũng nóng dần theo màn trình diễn.
Tô Thanh Lam không cố gắng phô trương những kỹ thuật thường thấy như single rhyme (vần đơn) hay multi rhyme (vần đôi) mà nhiều thực tập sinh thường quá chú trọng. Ngược lại, cậu mang đến một cảm giác vô cùng tự nhiên, như thể mọi thứ cứ thế mà tuôn trào.
Nói một cách đơn giản, chính là nghe rất "mượt".
Điều này thực sự rất khó.
Rất nhiều rapper có kỹ thuật xuất sắc, tốc độ nhanh nhưng vẫn giữ được độ rõ chữ, thậm chí còn có sức hút sân khấu mạnh mẽ khiến khán giả phấn khích. Nhưng một vấn đề phổ biến là họ quá chú trọng vào sự "đầy đủ" của nội dung.
Nội dung phong phú là điều tốt, nhưng nếu quá mức, nó sẽ khiến người nghe có cảm giác bị nhồi nhét, giống như có ai đó đang thúc giục bạn "nhanh lên, nhanh lên nữa". Ai cũng công nhận họ có thực lực, nhưng nghe nhiều thì sẽ thấy hơi mệt.
Nhưng đối với Tô Thanh Lam, phong cách cá nhân của cậu vô cùng rõ ràng—chính là sự tự do.
Có những đoạn cậu bùng nổ, điên cuồng xả flow, nhưng cũng có những đoạn tiết tấu nhẹ nhàng thư giãn. Rap của cậu mang đậm dấu ấn riêng, đầy sáng tạo nhưng vẫn có kết cấu chặt chẽ.
Ngay khi cầm micro bước vào màn trình diễn, Tô Thanh Lam như biến thành một con người hoàn toàn khác. Trên người cậu tỏa ra một thứ ánh sáng không thể định nghĩa bằng lời—một loại hào quang đặc biệt khiến cả sân khấu như bừng sáng.
Doãn Tô Lập bất giác bắt đầu đung đưa theo nhịp điệu, khẽ ngân nga theo, trong mắt ánh lên tia tán thưởng hiếm thấy.
Rất tốt.
Không, phải nói là vượt xa cả mức tốt—mà là tuyệt vời.
——Cậu ấy đang thực sự tận hưởng âm nhạc.
Rất nhiều thực tập sinh khổ luyện ngày đêm, đổ mồ hôi và nước mắt, sự cố gắng của họ là thật, thái độ nghiêm túc cũng không có gì phải bàn cãi. Kỹ thuật của họ vô cùng thuần thục, thậm chí giáo viên cũng khó mà bắt bẻ được lỗi sai.
Nhưng, họ lại thiếu đi một thứ—cái chất riêng của chính mình.
Giống như một bài văn đạt điểm tối đa, câu chữ hoàn mỹ, cấu trúc chặt chẽ, nhưng lại không có linh hồn.
Rap bắt nguồn từ những khu ổ chuột ở New York, nơi những người da màu nghèo khổ chỉ cần nghe thấy một đoạn beat là có thể ngẫu hứng freestyle ngay lập tức. Nội dung có thể chẳng cần phải sâu xa, có thể chỉ là: "Tôi vừa bị móc mất năm xu, tâm trạng tệ quá."
Hoặc cũng có thể là: "Hôm nay tôi gặp được một cô gái xinh đẹp, vui sướng đến phát điên!"
Rap là để truyền tải cảm xúc, là để thể hiện chính mình. Không ai dùng khuôn khổ cứng nhắc để giam cầm sự sáng tạo của nó, cũng không ai khoác lên nó một xiềng xích gò bó.
Bạn có thể tùy ý bộc lộ bản thân, thoải mái giải phóng tâm tư—mọi cảm xúc đều có thể hóa thành giai điệu.
Bạn có thể nói lên tất cả mọi cảm xúc của mình—bất kể là phiền muộn, tức giận, hạnh phúc hay đau thương.
Bạn có thể hoang dã, bùng cháy, cũng có thể sâu lắng, nội tâm.
Rap không chỉ có những nhịp nhanh dồn dập, nó cũng có thể là một câu chuyện được kể lại một cách chậm rãi trong vòng ba phút—một câu chuyện thuộc về chính bạn.
Bạn có thể dùng nó để trình bày quan điểm, thể hiện thái độ, khẳng định lập trường của mình. Đơn giản hay phức tạp, tất cả đều do bạn quyết định.
Làm cho thế giới nghe thấy giọng nói nguyên bản của bạn, đó là quyền lợi bẩm sinh của mỗi con người.
Bạn là tự do.
Rap cũng là tự do.
Nó không chỉ là âm nhạc, nó còn là một linh hồn đang rực cháy.
Khi Tô Thanh Lam ngân lên nốt nhạc cuối cùng, bầu không khí trong cả trường quay sôi sục hơn bao giờ hết.
“Mình đã nhìn lầm rồi, cái này thực sự quá đỉnh luôn!”
Ống kính lập tức quay về phía Lục Tri, người chịu trách nhiệm làm reaction trực tiếp thực tập sinh. Anh chàng này đang quay sang bạn bên cạnh mà hào hứng thao thao bất tuyệt, như thể chỉ hận không thể hát luôn một bài để bày tỏ sự phấn khích.
Ngay cả đạo diễn cũng phải bị thuyết phục, đây thực sự là một người nói nhiều, không thể nào giả vờ lâu như vậy—
Nói nhiều quá trời!
Cậu thực tập sinh ngồi bên cạnh Lục Tri đã nghe cậu ta lải nhải suốt gần ba tiếng đồng hồ. Ban đầu còn thấy vui vẻ bật cười, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tê liệt—ánh mắt trống rỗng, linh hồn thoát xác, chỉ còn biết lặng lẽ tụng niệm "Phật tổ từ bi" trong lòng.
Cứu mạng đi! Mau có ai đó lôi cái tên này ra ngoài bịt miệng lại với! Đến Đường Tăng sống lại cũng không thể lải nhải giỏi như cậu ta!
Đáng tiếc, đạo diễn chương trình không thể nghe thấy tiếng lòng của đám thực tập sinh. Mà dù có nghe được, cũng chẳng ai nỡ yêu cầu Lục Tri chừa ra chút yên tĩnh. Dù sao thì con người này, trừ cái tật nói nhiều ra, cũng khá tốt bụng.
Thôi thì niệm vài câu “tứ đại giai không” vậy.
——
Trên sân khấu, vị huấn luyện viên lạnh lùng Doãn Tô Lập lần đầu tiên phá lệ, thẳng thắn thể hiện sự tán thưởng: “Em rất có năng khiếu. Bắt đầu tiếp xúc với rap từ bao giờ vậy?”
Chẳng bao lâu sau, cô sẽ hối hận vì đã hỏi câu này.
Tô Thanh Lam vừa kết thúc màn trình diễn liền trở lại dáng vẻ đáng yêu có chút ngốc nghếch thường ngày. Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Hình như là hồi cấp hai?”
“…… Không đúng.” Cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức khẳng định: “Em nhớ ra rồi! Lần đầu tiên em tiếp xúc với rap là nhờ cô đấy ạ.”
“Tôi?” Doãn Tô Lập gần như đã quen với những lời tâng bốc, cũng không bất ngờ lắm. Ừm, chẳng phải cô chính là nữ rapper quốc dân đã khai sáng một kỷ nguyên mới sao—
“Bài rap đầu tiên em nghe của cô là ‘Chiến dịch tấn công tình yêu’!” Tô Thanh Lam suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn đọc ra cái tên này.
Doãn Tô Lập lập tức cứng đờ: “……”
Chuyện này đã gần hai mươi năm không ai nhắc đến rồi. Đó là thời kỳ đen tối mà cô vẫn luôn cố gắng chôn vùi—một bài rap màu hồng đầy bong bóng lãng mạn, một tác phẩm thiếu nữ kinh điển sét đánh ngang tai.
Cô Doãn Tô Lập không phủ nhận rằng mình cũng từng có một thời tuổi trẻ, nhưng tuyệt đối không muốn hoài niệm nó!
Nếu không ai nhắc thì thôi, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành, Doãn Tô Lập hoàn toàn có thể đoán ra hậu kỳ chương trình sẽ cắt ghép như thế nào——
Ngay khoảnh khắc Tô Thanh Lam đọc xong bốn chữ “Chiến dịch tấn công tình yêu”, màn hình sẽ lập tức hiện lên dòng chữ “Tư liệu lịch sử”, MV năm ấy của cô sẽ bị phát đi phát lại ít nhất ba lần, có khi còn có cả phiên bản tua nhanh, tua chậm, dừng hình… Thậm chí, rất có thể sẽ đặc tả cận cảnh biểu cảm hiện tại của cô, kèm theo hiệu ứng chữ chớp nháy to đùng:
“Thanh xuân của tôi trở lại rồi!!!"
Lúc này, Doãn Tô Lập hối hận vô cùng.
—— Hình tượng nữ rapper lạnh lùng, quyến rũ của cô chính thức dừng lại ở một phút trước.
Và hiện tại, cô hoàn toàn sụp đổ.
Chắc chắn cô đến tham gia chương trình này không phải để kiếm tiền, mà là để độ kiếp.
Lại thêm cái tên Thôi Trí Hạo ngồi bên cạnh đang cố nín cười, còn lại Lại Vũ Hàm cầm micro, cười tủm tỉm hát theo: “Em gửi anh một bức thư tình, anh tặng em một đóa hồng, chúng ta chính là một đôi do trời đất tạo nên……”
Tô Thanh Lam: “Yo, Yo!”
Doãn Tô Lập hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc: “… Câm miệng.”
Chơi đùa đủ rồi, Diêu Trần kịp thời kéo chủ đề trở lại phần biểu diễn vừa rồi. Anh không khỏi cảm thán: “Màn freestyle vừa nãy thật sự quá xuất sắc. Tôi phải nói thẳng, nếu chỉ xét riêng về rap, thì trình độ của em… tôi không dạy nổi.”
Câu nói này vừa thốt ra, cả trường quay lập tức náo động. Trên những hàng ghế kim tự tháp, gần trăm thực tập sinh đồng loạt ồ lên, tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi. Một chàng trai ngồi hàng đầu giơ tay làm động tác tỏ ý khâm phục, lớn tiếng hô: “Respect!”
Là một trong những huấn luyện viên, dù kinh nghiệm sân khấu và thực lực tổng hợp của Diêu Trần đủ sức nhận xét hầu hết các thực tập sinh, nhưng anh vẫn có sở trường riêng. Anh vốn xuất thân từ nhóm nhạc thần tượng, chuyên về vũ đạo. Nếu xét về kỹ năng nhảy, anh thuộc hàng top trong giới, nhưng khả năng rap thì chỉ ở mức đủ dùng, có thể đảm bảo không làm ảnh hưởng đến màn trình diễn của nhóm.
Dù vậy, Diêu Trần cũng chỉ mới ngoài hai mươi, chẳng qua ra mắt sớm nên mới được xem như tiền bối. Anh đã tham gia không biết bao nhiêu chương trình lớn nhỏ, từng chứng kiến đủ loại sân khấu từ xuất sắc đến thảm họa. Vì vậy, anh hiểu rất rõ thực lực rap của Tô Thanh Lam vừa rồi xuất sắc đến mức nào. Chắc chắn khi tập đầu tiên phát sóng, phiếu bầu của cậu ấy sẽ bứt phá vượt xa những người khác.
Nhìn chàng trai trẻ trước mặt, Diêu Trần bất giác cảm thấy có chút xót xa. "Hậu sinh khả úy a..." Anh thở dài đầy cảm khái. Có lẽ không bao lâu nữa, thế hệ tiền bối như anh cũng sẽ bị những “hậu bối” tài năng này đẩy lui về sau.
Tô Thanh Lam không có khái niệm rõ ràng về năng lực của mình, nhưng cậu biết rằng huấn luyện viên đã dành cho cậu lời khen rất cao. Đôi mắt cậu sáng lên, khóe miệng gần như chạm đến tận trời:
“Cảm ơn lão sư ạ! Nhưng mà... em muốn làm vocal hơn.”
Doãn Tô Lập—vốn vừa mới bình ổn huyết áp sau cú sốc trước đó—lập tức lại cảm thấy máu dồn lên não. Cô trừng mắt, gần như bật thốt ra câu chửi, nhưng kịp thời nuốt lại: “Cái thằng nhóc này... Khụ, em rap tốt như vậy mà muốn làm vocal? Phí phạm tài năng à?”
Tô Thanh Lam chớp mắt ngây ngô, không hiểu vì sao cô lại kích động đến vậy, nhưng vẫn tự tin đáp: “Nhưng em thích ca hát hơn mà!”
Câu trả lời này khiến Doãn Tô Lập nhớ lại thông tin từng thấy trong hồ sơ: Giải Nhất cuộc thi ca sĩ học đường. Nghĩ lại, không lẽ giọng hát của cậu ấy còn vượt trội hơn cả khả năng rap? Nếu vậy, chẳng lẽ phải giằng co với Lại Vũ Hàm? Gặp được một hạt giống tiềm năng thế này, Lại Vũ Hàm chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay. Người này nhìn có vẻ ôn hòa nho nhã, nhưng một khi đã nhắm trúng ai, chắc chắn sẽ không dễ dàng nhường bước.
Lại Vũ Hàm lúc này rõ ràng đã bị kích thích hứng thú. Anh nhớ rõ lúc nãy Tô Thanh Lam từng nói mình thích R&B, như vậy phần giai điệu của bài hát hẳn cũng sẽ rất ổn.
“Ban đầu em chuẩn bị một ca khúc đúng không? Hát đi.”
Nói rồi, anh tháo tai nghe, chỉnh lại bộ in-ear thật kỹ, biểu hiện rõ ràng là cực kỳ mong chờ.
“Vâng lão sư!” Tô Thanh Lam vừa nghe nói có thể hát liền tươi rói, khí thế dâng cao. Dưới sân khấu, các thực tập sinh cũng nhanh chóng giữ im lặng, không ai muốn gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến màn trình diễn sắp tới.
Nhạc dạo vang lên.
Giai điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, khiến cả bốn huấn luyện viên lẫn thực tập sinh đều cảm thấy thư thái. Từ âm hưởng này, họ gần như có thể đoán trước được rằng đây sẽ là một màn trình diễn tinh tế và du dương, có thể xua tan mọi mệt mỏi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên sân khấu, sự mong đợi đã đạt đến đỉnh điểm.
Và rồi...
Tô Thanh Lam cất giọng.
Biểu cảm của Lại Vũ Hàm trong giây lát cứng đờ.
Từ kỳ vọng, chuyển thành ngơ ngác.
Từ ngơ ngác, biến thành sững sờ.
Từ sững sờ, hóa thành hoàn toàn câm nín.
Anh cảm thấy… có chút hoài nghi về cuộc đời.
Doãn Tô Lập nhanh chóng tháo tai nghe xuống, không có suy nghĩ gì quá phức tạp—chỉ đơn thuần là muốn dùng cả gia tài để đổi lấy một đôi tai chưa từng nghe qua bài hát này.
Tô Thanh Lam hát rất nhập tâm, thậm chí còn vô cùng say sưa. Đôi tai nhỏ của cậu vì phấn khích mà hơi ửng đỏ.
Điều đáng nói là… không một ai lên tiếng cắt ngang.
Không khí trong trường quay có một sự im lặng khó tả.
Bài hát kết thúc, Tô Thanh Lam vui vẻ vô cùng. Cậu chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh như có ánh sao: "Lão sư thấy sao ạ? Em hát thế nào?"
Bốn vị huấn luyện viên đồng loạt trầm mặc.
Không ai nói lời nào, vẻ mặt nặng nề, tinh thần gần như sụp đổ.
Cuối cùng, Doãn Tô Lập là người mở miệng trước, giọng điệu yếu ớt: “...Chẳng phải em nói thích R&B sao?!”
Tô Thanh Lam sửng sốt một chút, rồi đưa tay gãi đầu: “Dạ đúng rồi, nhưng mọi người đều nói em hát dở lắm.”
Cậu thoáng có chút buồn bã—nhưng chỉ trong chớp mắt đã lại tươi tỉnh ngay lập tức.
“Nhưng mà em tin rằng chăm chỉ sẽ bù đắp được thiếu sót, chỉ cần đam mê thì nhất định sẽ có đường ra!”
Doãn Tô Lập vẫn muốn giãy giụa thêm chút nữa: “.......Thế cái giải Nhất cuộc thi ca sĩ học đường của em là sao?”
Tô Thanh Lam hơi ngượng ngùng, vô thức đưa tay vò nhẹ mấy lọn tóc xoăn mềm mại của mình: “Các bạn nữ trong lớp bảo em luyện tập chăm chỉ thì hát cũng khá hay đó ạ.”
Doãn Tô Lập nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu kia, gương mặt có thể khiến người ta trong nháy mắt mềm lòng, tình thương của mẹ dâng trào ——
...
Thôi vậy.