Tô Thanh Lam có thiên phú vượt trội về rap, nhưng nền tảng vũ đạo lại rất bình thường, cảm nhịp cũng có nhiều vấn đề. Sau một hồi tranh luận kịch liệt, cuối cùng các huấn luyện viên khó khăn lắm mới đưa ra đánh giá cấp C.
Tài năng rap của cậu có thể bù đắp phần nào những thiếu sót khác, vẫn rất đáng để kỳ vọng. Vũ đạo có thể cải thiện dần bằng cách tập luyện gấp đôi trong những ngày tới, còn về phần thanh nhạc, Lại Vũ Hàm lão sư sẽ đặc biệt hướng dẫn cậu.
Xét thấy khả năng rap của cậu quá xuất sắc, dù phần hát và nhảy không thể cải thiện rõ rệt trong thời gian ngắn, nhưng cậu vẫn có thể đảm nhận trọng trách rap trong sân khấu công diễn đầu tiên. Dù sao, đội hình biểu diễn của một nhóm nhạc nam vốn dĩ cũng được phân chia dựa theo thế mạnh của từng thành viên.
Sau khi nhận được đánh giá, Tô Thanh Lam chạy lon ton lên bậc thang của kim tự tháp. Trước khi toàn bộ thí sinh hoàn thành bài đánh giá sơ bộ và cấp bậc chính thức được xác định, vị trí ngồi sẽ không thay đổi.
Lúc đầu, chỗ ngồi của mọi người đều do bản thân tùy ý chọn theo thứ tự bước vào sân khấu. Vì không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, Tô Thanh Lam là một trong những người vào muộn nhất. Khi bước vào, cậu thấy người xếp ngay trước mình cũng là một thực tập sinh chưa ký hợp đồng, trông có vẻ cùng tuổi với cậu. Thấy thế, cậu lập tức vui vẻ chọn chỗ bên cạnh cậu bạn ấy.
Số lượng thí sinh quá đông, cậu phải đếm từng hàng để tìm lại vị trí của mình. Nhìn quanh một lượt, cậu nhanh chóng nhận ra cậu bạn ngồi cạnh mình khi nãy – một chàng trai có mái tóc đen đơn giản, nổi bật giữa một biển thực tập sinh với đủ màu tóc rực rỡ——
Tô Thanh Lam hí hửng chen qua đám đông, hai tay chắp lại tỏ ý xin đường, rồi vui vẻ ngồi phịch xuống bên cạnh người bạn mới: “Mình về rồi đây!”
Người kia vốn trông khá trầm tĩnh, nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Vì đuôi mắt hơi xếch và hàng mi dài cong vút, ánh mắt của cậu ấy vô tình mang theo nét sắc sảo. Tô Thanh Lam vô thức nhìn chằm chằm vài giây, bỗng cảm thấy trên người cậu ấy có một loại khí chất đặc biệt, khiến cậu ta trông rất khác so với những người xung quanh.
Lạ thật.
Bằng trực giác nhạy bén như một chú thú nhỏ, Tô Thanh Lam cảm thấy khí chất của cậu bạn này có chút khác biệt so với trước đó.
Cậu gãi đầu một cái, cũng không nghĩ nhiều nữa. Vì bận chuẩn bị ở hậu trường nên cậu chưa kịp xem phần trình diễn của đối phương. Đảo mắt một vòng, cậu lập tức phát hiện trên áo cậu bạn kia cũng dán một tấm thẻ vàng – cấp C.
Tô Thanh Lam vui vẻ ưỡn ngực khoe tấm thẻ của mình, mắt sáng lấp lánh: “Chúng ta đều là C nè! Vậy là sẽ cùng tập luyện trong thời gian tới, biết đâu còn được ở chung ký túc xá nữa đấy!”
Cậu bạn có gương mặt ôn hòa, từng đường nét đều tinh tế, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi không có nền tảng vũ đạo, cũng chưa từng học rap bài bản. Nếu cậu không ghét bỏ tôi kém quá thì có thể cùng nhau luyện tập.”
Tô Thanh Lam lập tức gật đầu liên tục: “Sao mình lại ghét bỏ cậu được chứ! Mấy lão sư nói rap của tớ ổn lắm, mặc dù mình cũng chưa bao giờ luyện tập đàng hoàng, nhưng chắc là không đến nỗi tệ. Nếu cậu cần thì…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu bạn kia đã ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi mắt nhạt màu trong suốt, giọng điệu chậm rãi nhưng lại mang đến cảm giác cực kỳ khách quan: “Tôi thấy cậu hát rất hay.”
Vút!
Câu khen thẳng thắn ấy như một mũi tên bắn trúng tim cậu nhóc tóc xoăn.
Tô Thanh Lam ngớ người vài giây, vành tai thoáng chốc ửng đỏ, lắp bắp: “Ơ, ơ… thật á? À không, cảm ơn nha.”
Cậu thích nhất là được người khác khen ngợi!
Phía sau màn hình, đạo diễn chương trình nhìn vào hình ảnh từ máy quay, thầm nghĩ có vẻ như mình đã tìm được một nhân tố thú vị.
Mỗi thực tập sinh sau khi hoàn thành phần đánh giá, sẽ đều có một máy quay riêng theo sát để ghi lại phản ứng của họ cho đến khi quay lại chỗ ngồi. Tuy nhiên, cảnh quay có được có được sử dụng hay không thì chưa chắc.
Thế nhưng, lúc này đây, đạo diễn phát hiện chàng trai ngồi bên cạnh Tô Thanh Lam – người có tên là Tần Lục – trông vô cùng "ăn ảnh".
Không, có lẽ không chỉ đơn giản là "ăn ảnh".
Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, đạo diễn có con mắt rất tinh tường khi quan sát hiệu ứng hình ảnh của từng thí sinh qua ống kính.
Anh ta nhận ra, Tần Lục dường như luôn duy trì trạng thái tốt nhất, dù là khi cậu ấy đang làm bất cứ điều gì.
Không cần cố tình hướng mặt về phía ống kính, không cần tạo dáng hay diễn xuất, từng cử động của cậu ấy đều cực kỳ hài hòa, ánh mắt hay biểu cảm cũng luôn giữ được mức độ vừa phải.
Sau một hồi quan sát, đạo diễn gần như có thể chắc chắn rằng, khi xem lại phần hậu kỳ, mỗi cảnh quay của Tần Lục, dù là cận mặt hay toàn cảnh, dù chỉ là những khoảnh khắc lướt qua, cậu ấy đều sẽ vô cùng nổi bật.
Thậm chí, dù có cắt ngẫu nhiên bất kỳ một khung hình, trạng thái của cậu ấy vẫn không hề có một chút sai sót.
Điều này có ý nghĩa gì? Đối với người bình thường, việc tiếp xúc trực tiếp với máy quay thường mang lại cảm giác căng thẳng hoặc gò bó, đặc biệt là khi không phải lúc nào ống kính cũng tập trung hoàn toàn vào họ. Nhiều thực tập sinh gặp phải vấn đề này, nhất là khi thời gian ghi hình kéo dài, họ sẽ mất dần sự cảnh giác và bắt đầu bộc lộ những thói quen cá nhân một cách tự nhiên.
Ví dụ như có người sẽ hơi gù lưng, có người lại thích cắn móng tay, thậm chí có người vô thức làm mặt xấu khi lơ đãng.
Những chi tiết nhỏ nhặt này, tùy theo tình huống, có thể khiến hình ảnh của họ trở nên đáng yêu hơn hoặc... phá hỏng hoàn toàn khí chất mà họ cố gắng xây dựng trước đó.
Rất nhiều người không thích ứng được với sự hiện diện của máy quay. Họ cố tình thể hiện mặt tốt nhất của mình nhưng lại khiến mọi thứ trở nên gượng gạo và thiếu tự nhiên.
Nhưng Tần Lục thì không.
Cậu ấy hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của máy quay.
Dù là khi nghiêm túc quan sát sân khấu, khẽ mỉm cười hay chỉ đơn thuần là ngẩn người, từng động tác đều là cảnh đẹp ý vui.
Biết cách thể hiện góc mặt đẹp nhất trước ống kính là một kỹ năng cực kỳ phức tạp.
Rất nhiều nghệ sĩ dù đã ra mắt nhiều năm cũng phải rèn luyện liên tục để phát triển kỹ năng này. Thậm chí, có người dựa vào kinh nghiệm lâu năm để hình thành một bản năng đặc biệt—có thể cảm nhận vị trí của mọi máy quay trong không gian, từ đó thể hiện góc mặt hoàn hảo nhất trong từng khoảnh khắc.
Thế nhưng, chàng trai đang cười nhạt trong khung hình kia… rõ ràng chỉ là một học sinh trung học bình thường.
Nếu đây thật sự là một loại thiên phú…
Vậy thì nó cũng quá mức thích hợp để tồn tại trong giới giải trí.
Đạo diễn bỗng có một linh cảm mạnh mẽ đứa nhỏ này chắc chắn sẽ tìm được đường tiến thân giữa chín mươi chín thực tập sinh còn lại, để đứng trước mặt khán giả.
Có lẽ cậu ta cũng không đơn thuần dừng lại ở một chương trình nhỏ bé này, mà còn có thể tiến xa hơn trong giới giải trí rộng lớn.
Lăn lộn trong nghề nhiều năm, đạo diễn đã từng cắt dựng vô số chương trình khác nhau, thậm chí còn tự tay giúp không ít người vụt sáng thành sao. Anh tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, và lần này cũng không ngoại lệ.
Anh lập tức đưa ra quyết định—khi dựng hậu kỳ, sẽ ưu ái cho Tần Lục thêm vài cảnh quay.
Tất nhiên, chỉ dựa vào sự yêu thích cá nhân thì anh không thể trực tiếp nâng đỡ một người xuất đạo. Những cảnh quay của Tần Lục sẽ không phải là đặc quyền riêng của cậu—bất cứ ai có tiềm năng nổi tiếng, đạo diễn đều sẵn lòng dành thêm một chút cơ hội cho họ.
Nhưng dù sao đi nữa, vài giây xuất hiện nhiều hơn trong chương trình có thể tạo ra sự khác biệt hay không, có thể thu hút sự chú ý của khán giả hay không, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân những thực tập sinh này.
Bởi vì… nếu một người thật sự có thực lực, dù con đường có bằng phẳng dễ đi hay phải trải qua trăm nghìn chông gai, thì cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng.
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Và điều anh có thể làm, chỉ là giúp những đứa trẻ này bớt đi một vài ngã rẽ không cần thiết trên con đường ấy.
Trên sân khấu, một thực tập sinh đang đứng dưới ánh đèn rực rỡ, tự tin cười rạng rỡ:
"Chào các huấn luyện viên! Em là thực tập sinh của công ty Giải Trí Phong Hoa, tổng thời gian luyện tập là… ba ngày."