Thực tập sinh đứng ở trung tâm sân khấu trông vô cùng ưa nhìn. Phong cách ăn mặc thể hiện rõ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, lớp trang điểm cũng vô cùng tinh tế, có thể nói là kiểu trai đẹp đi ngoài đường chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh nhìn.
Nhưng mà, những người tham gia chương trình tuyển chọn thế này, vốn dĩ chẳng có mấy ai là nhan sắc tầm thường. Dù chỉ sở hữu ngũ quan đoan chính, sau khi khoác lên bộ trang phục biểu diễn và có sự hỗ trợ của trang điểm, thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không quá tệ.
Vấn đề nằm ở chỗ, thực tập sinh đến từ công ty Giải Trí Phong Hoa này trông có vẻ rất tự tin.
Từ lúc ghi hình bắt đầu, nhà sản xuất Thôi Chí Hạo vốn giữ thái độ tương đối hòa nhã, lúc này nét mặt vẫn bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt. Giọng điệu anh ta trầm ổn nhưng lạnh nhạt, lặp lại một lần nữa để xác nhận: "Em nói tổng thời gian tập luyện của mình với tư cách thực tập sinh, chỉ vỏn vẹn ba ngày?"
"Đúng vậy." Đối phương dường như đã chờ sẵn để giám khảo chú ý đến chi tiết này, rất thẳng thắn nhưng cũng đầy kiêu hãnh xác nhận rằng họ không hề nghe nhầm.
Đó là một thái độ vô cùng kỳ lạ, như thể cậu ta đang nói rằng: Tôi chỉ mới luyện tập ba ngày. Nếu tôi biểu diễn tệ, đó là điều dễ hiểu. Nhưng nếu có người luyện tập nhiều năm mà vẫn không bằng tôi, vậy chứng tỏ tôi có tiềm năng rất lớn. Thế thì cố gắng hết mình để làm gì chứ?
Doãn Tô Lập nhìn chằm chằm thực tập sinh kia một lúc, rồi đập mạnh chiếc bút bi trong tay xuống bàn. Cô tựa lưng vào ghế, nhướng mày đầy hứng thú: "Vậy em biết làm gì?"
Vị thực tập sinh lần đầu tiên tham gia chương trình này dường như có thừa tự tin. Cậu ta mỉm cười: "Em khá thích ca hát, công ty cũng đã huấn luyện cấp tốc một số kỹ năng vũ đạo cơ bản cho em, còn về rap thì em có thể freestyle."
"Ồ." Doãn Tô Lập khẽ nhếch miệng, nhưng chẳng đưa ra bất kỳ đánh giá nào, chỉ lời ít ý nhiều mà nói: "Vậy thì em cứ biểu diễn đi. Dù sao em cũng chẳng có kinh nghiệm gì đáng để nói."
Chu Tồn khựng lại trong giây lát, có chút lúng túng, nhưng đồng thời cũng có chút không phục.
Thế nhưng, lời của cậu ta chẳng có trọng lượng. Dù trong lòng ấm ức, cậu ta cũng không thể cãi lại tiền bối đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm trong nghề và vẫn đang ở đỉnh cao danh tiếng. Đành phải từ bỏ những lời giới thiệu đã chuẩn bị từ trước, trực tiếp bước vào phần biểu diễn.
Ngay từ động tác mở màn, ánh mắt của Doãn Tô Lập đã lạnh đi vài phần.
Chỉ thấy Chu Tồn dứt khoát quỳ xuống sàn, tay trái chống ra phía sau, tay phải nắm lấy micro giơ cao, dường như còn có cả phần dàn dựng cốt truyện.
Nhưng động tác này hoàn toàn không có chút mỹ cảm nào, thậm chí còn có thể nhận ra rằng cậu ta thực hiện không chuẩn. Lưng cứng đờ không thể hạ xuống, cơ bắp chân run nhẹ khi chờ nhạc dạo, rõ ràng là còn thiếu cả thể lực lẫn sự rèn luyện.
Cậu ta không hiểu rằng, khi thực lực không đủ, thì càng không nên cố gắng gượng ép thực hiện những động tác khó.
Toàn bộ phần biểu diễn tràn ngập một bầu không khí gượng gạo. Động tác vũ đạo cứng nhắc như một màn múa rối vụng về, giọng hát thì không có chút kỹ thuật nào, cao không tới, thấp không xong, lơ lửng ở giữa khiến tổng thể càng thêm tệ.
Còn về phần rap freestyle mà cậu ta nói có thể làm được lúc trước—thực tế, ngay cả đoạn rap đã được chuẩn bị sẵn trong bài biểu diễn đầu tiên cũng hoàn toàn rối tinh rối mù.
Đến phần rap, Chu Tồn có vẻ như muốn thể hiện phong cách mạnh mẽ hơn, nhưng kết quả là ngay cả gương mặt vốn là ưu điểm duy nhất của mình, cũng vì biểu cảm gồng cứng, dữ tợn quá mức mà trở nên khó coi.
Sau khi nghe qua phần rap của Tô Thanh Lam, Chu Tồn vẫn không hiểu rằng rap không có nghĩa là hét to hết cỡ, cũng không phải cứ cố tỏ ra hung hãn là sẽ chất. Đây là một quan niệm sai lầm nghiêm trọng.
Khi màn "biểu diễn" này kết thúc, bầu không khí trong trường quay chìm vào sự im lặng đến mức kỳ quái.
Các thực tập sinh không dám vội vàng đưa ra nhận xét, vì sợ nếu giám khảo có ý định động viên, thì việc phê bình quá thẳng thắn sẽ khiến họ bị cộng đồng mạng mắng là cay nghiệt.
Nhưng phải thừa nhận rằng, trong lòng tất cả thực tập sinh đều nghĩ rằng, với một sân khấu có ý nghĩa đặc biệt như thế này, màn trình diễn như vậy thật sự quá kém cỏi.
Thậm chí, nó còn khiến người ta có cảm giác bị xúc phạm, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Cậu ta có thể biểu diễn không tốt, có thể mắc sai lầm, thậm chí dù thực lực rất kém cũng không thành vấn đề.
Bởi vì nếu thực lực không đủ, cậu ta có thể tiếp tục cố gắng luyện tập. Những người có màn trình diễn tệ hôm nay cũng không chỉ riêng mình cậu ta. Nhưng trong thái độ mà cậu ta thể hiện từ lúc bước lên sân khấu đến giờ, không hề có lấy một chút kính trọng nào dành cho sân khấu này.
Sân khấu là gì chứ?
Sân khấu không chỉ đơn thuần là một cơ hội, một nơi để thể hiện bản thân. Nó là kết tinh của bao nhiêu giọt mồ hôi, là những lần vấp ngã mà khán giả không bao giờ nhìn thấy, là hành trình từ những bước đi chập chững cho đến khi một người có thể bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
Một sân khấu thực sự chạm đến lòng người luôn phải trải qua quá trình mài giũa đầy gian nan. Một phút huy hoàng trên sân khấu đổi lấy mười năm khổ luyện phía sau. Mỗi một sân khấu xuất sắc đều được xây dựng bằng vô số ngày đêm miệt mài tập luyện.
Những viên cát xám xịt muốn hóa thành viên ngọc trai sáng bóng, trước tiên phải có đủ kiên trì để chịu đựng năm tháng mài giũa không ngừng.
Những thực tập sinh tham gia cuộc thi mà chưa có sự chuẩn bị đầy đủ thực ra cũng không ít. Nhưng thái độ của họ lại hoàn toàn khác với Chu Tồn.
Họ thành thật thừa nhận rằng thực lực của mình còn yếu, nhưng nhất định sẽ nỗ lực hết sức để luyện tập, để có thể theo kịp mọi người.
Thế nhưng, đứng trên sân khấu lúc này, Chu Tồn lại hoàn toàn hài lòng với phần trình diễn vừa rồi của mình.
Có lẽ vì còn quá trẻ, chưa có ý thức kiểm soát biểu cảm, nên cảm xúc của cậu ta hiện rõ mồn một trên gương mặt: Tôi chỉ mới tập có ba ngày mà đã đạt đến trình độ này rồi, chắc hẳn giám khảo sẽ khen tôi có năng khiếu đây!
Rất rõ ràng, cậu ta đã nhầm.
Nhà sản xuất Thôi Chí Hạo từ đầu buổi ghi hình đến giờ chưa từng nói nặng lời với ai, lúc này vẻ mặt không chút cảm xúc. Anh chăm chú nhìn Chu Tồn, không vội đưa ra nhận xét, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu: "Em nghĩ thế nào về phần biểu diễn vừa rồi của mình?"
Chu Tồn vừa vận động xong nên vẫn còn thở dốc. Cậu ta vừa điều chỉnh nhịp thở, vừa nở nụ cười: "Cũng khá ổn chứ ạ? Bài hát này vừa hát vừa nhảy hết nguyên bài, độ khó cũng khá cao. Còn có cả phần rap nữa, có thể xem như một màn trình diễn tương đối toàn diện. Nhưng vì thời gian luyện tập của em hơi ngắn, có vài chỗ bị lỗi, nếu có thời gian tập thêm thì chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều."
Cậu ta có vẻ cho rằng đánh giá của mình đã rất khách quan—không phải hoàn toàn tự khen, cũng có chỉ ra một số vấn đề.
Quan trọng nhất là: cậu ta tập luyện chưa lâu, đồng nghĩa với việc cậu ta còn nhiều tiềm năng để tiến bộ.
Nghe xong câu trả lời này, nhà sản xuất Thôi Chí Hạo không có vẻ thất vọng, chỉ là thoáng chút mệt mỏi. Anh đưa tay lên day nhẹ giữa hai chân mày.
Anh thật sự không biết nên mở miệng thế nào cho phải.
Vấn đề quá nhiều, mà quan trọng nhất là—Chu Tồn thậm chí còn không ý thức được lỗi sai cơ bản nhất của mình.
Phải nói thế nào đây?
Trong số các giám khảo, người khó chịu nhất lúc này chính là Diêu Trần—người duy nhất xuất thân từ một nhóm nhạc nam. Anh cầm lấy micro, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Tồn. Giọng anh không nghiêm khắc, thậm chí còn rất ôn hòa: “Em có biết tôi mất bao lâu từ lúc trở thành thực tập sinh cho đến khi đứng trên sân khấu đầu tiên của mình không?”
Chu Tồn sững lại, rồi lắc đầu.
Diêu Trần khẽ mỉm cười: “Một nghìn sáu trăm bốn mươi hai ngày. Tròn bốn năm rưỡi.”
Chu Tồn hoàn toàn sững sờ.
Nhưng Diêu Trần vẫn rất bình tĩnh, như thể anh không hề cảm thấy quãng thời gian ấy là điều gì quá vất vả. Anh chỉ đang kể lại một sự thật:
“Khi tôi còn nhỏ, tôi không may mắn như các em bây giờ. Lúc đó không có nhiều chương trình để chỉ cần huấn luyện ba tháng là có cơ hội ra mắt. Tôi đi theo con đường thực tập sinh truyền thống. Mười ba tuổi rưỡi ký hợp đồng với công ty, rời nhà đến Kinh Nam—nơi cách nhà tôi hơn nửa ngày đi xe—để bắt đầu quá trình huấn luyện khép kín hoàn toàn.
Mỗi ngày trôi qua với lịch trình lặp đi lặp lại không hề thay đổi. Từ tám giờ sáng, tôi có bốn tiếng học vũ đạo, nghỉ trưa ba mươi phút, sau đó tiếp tục với thanh nhạc, rap, chỉnh sửa tư thế dáng đi, thậm chí còn phải học một ngoại ngữ thông dụng. Sau khi kết thúc buổi học, ai cũng tự giác tập luyện thêm. Đèn trong phòng tập lúc nào cũng sáng đến tận hai giờ sáng.”
“Ngày nào cũng vậy, năm nào cũng thế.”
Tất cả các thực tập sinh đều yên lặng lắng nghe.
Trong ánh mắt của Diêu Trần ánh lên một chút hoài niệm cười nói: “Lúc đó, mọi thứ rất đơn giản. Công ty không cho phép sử dụng điện thoại, nên chúng tôi chỉ quanh quẩn giữa ba nơi: phòng tập, lớp học và ký túc xá. Cùng nhau tập luyện, cùng nhau đổ mồ hôi. Nửa tháng mới có một ngày nghỉ, nhưng ai cũng cảm thấy rất mãn nguyện. Ngày đó, chúng tôi sẽ kéo nhau ra quán net chơi game, xem video concert của các tiền bối đã debut, hoặc lang thang chợ đồ lưu niệm mua một món quà nhỏ để tự thưởng cho bản thân.”
“Những người cùng tập luyện với nhau, chỉ cần một ánh mắt là hiểu đối phương đang nghĩ gì. Chúng tôi cùng chạy về một hướng, cùng ôm giấc mộng lớn, cùng tưởng tượng nếu ngày ra mắt đến, chúng tôi sẽ ăn mừng thế nào. Khi kiệt sức đến mức ngã xuống sàn, sẽ có tiền bối lén dùng tiền tiêu vặt của mình mua nước đá cho anh em.”
“Nhưng cuộc sống đôi khi rất tàn nhẫn. Chỉ khi đã dốc hết sức mình mới có thể nhận ra rằng—thiên phú quan trọng đến nhường nào. Những người cùng xuất phát điểm với tôi, dần dần có người bị bỏ lại phía sau.”
“Cảm giác đó đau đớn đến mức nào ư? Nếu chưa từng trải qua, em sẽ không thể nào hiểu được.
Cố gắng suốt bao năm, cắn răng chịu đựng, liều mạng đuổi theo, nhưng dù cố thế nào cũng không thể bắt kịp.”
“Thời gian không phải là một con số đơn thuần. Mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một phút đều là từng khoảnh khắc gắng gượng vượt qua. Mệt đến mức đầu óc ngừng hoạt động, chỉ cần ngồi xuống uống nước cũng có thể ngủ thiếp đi, nhưng vẫn phải ép mình đứng dậy nhảy tiếp, chỉ vì một giấc mơ xa vời không biết bao giờ mới có thể với tới.”
“Người học nhảy, có ai chưa từng bị thương? Những chấn thương đầu gối, chấn thương thắt lưng do tập luyện quá mức là chuyện xảy ra như cơm bữa. Nhiều người thậm chí còn bị tổn thương vĩnh viễn, buộc phải rời xa sân khấu, bỏ lỡ giấc mơ cả đời chỉ trong một đêm.”
“Cuộc đời có công bằng không? Không bao giờ.”
“Thực tập sinh đến từ những hoàn cảnh khác nhau, có người đã luyện tập suốt hai, ba năm nhưng vẫn chẳng thấy chút hy vọng nào để ra mắt. Tuổi ngày một lớn hơn, áp lực từ gia đình ngày một nặng nề, dần dần đè bẹp một con người.”
“Tôi may mắn, vì tôi có thiên phú với vũ đạo. Những mặt khác dù không quá xuất sắc, nhưng cũng không quá tệ. Quan trọng nhất là tôi còn trẻ.
Nhưng những người đã cùng tôi lớn lên, cùng tôi luyện tập, từng cười nói mời tôi ăn mì tương đen—họ, theo thời gian, đã lần lượt rời đi.”
Nụ cười của Diêu Trần vẫn dịu dàng.
Anh không hề dùng giọng điệu mỉa mai hay chỉ trích để vạch trần sai lầm của Chu Tồn. Anh chỉ muốn cậu ta hiểu rằng—mỗi một sân khấu mà cậu ta cho rằng mình chỉ cần cố gắng một chút là có thể đứng lên, có thể xem như một thử thách nhỏ để đối phó, thực ra lại là một giấc mộng mà có người đã khao khát cả đời nhưng chẳng thể với tay đến.
Cả một đời tiếc nuối.
Chỉ cần nghĩ lại thôi, cũng đã đủ đau đớn rồi.
Nó không chỉ đơn thuần là một sân khấu.
Nó còn là giấc mơ mà biết bao người theo đuổi cả đời.
Hãy kính trọng sân khấu, hãy yêu lấy nó.
Nếu đã có cơ hội đứng ở đây, thì đừng để nó trở thành điều vô nghĩa.
Diêu Trần khẽ thở dài, nhưng vẫn mỉm cười.
“Tôi chỉ mong… các em biết trân trọng.”