Chu Tồn không ngoài dự đoán nhận được F.

Nhưng có vẻ cậu ta đã thực sự lắng nghe những lời Diêu Trần vừa nói, không hề phản bác kết quả mà chỉ thành thật cảm ơn, sau đó lặng lẽ rời khỏi sân khấu.

Nếu cậu ấy thật sự hiểu được nỗi khổ tâm của các giám khảo, có lẽ trong quá trình huấn luyện sắp tới, thái độ của cậu ấy sẽ thay đổi.

“Cậu đi đâu vậy?”

Thấy Tần Lục đứng dậy, Tô Thanh Lam hơi nghiêng người nhường chỗ, đồng thời nhỏ giọng hỏi.

Tần Lục giơ tay chỉ vào chai nước khoáng bên cạnh chỗ ngồi, khẽ cười: “Nhà vệ sinh.”

“Ồ ồ!” Tô Thanh Lam ngượng ngùng gãi đầu, nhìn theo bóng lưng Tần Lục bước xuống bậc thang, rẽ vào khu vực hậu trường, sau đó lại vui vẻ quay đầu tiếp tục xem phần biểu diễn tiếp theo.

Hành lang không có nhiều người qua lại, nhưng vì thời gian ghi hình dài, số lượng thí sinh và nhân viên cũng đông nên việc ra vào hậu trường luân phiên là chuyện bình thường. Không ai đặc biệt để ý đến hành động của Tần Lục.

Khi bước vào khu vực nghỉ ngơi, không khí rõ ràng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của thí sinh tiếp theo đang tự giới thiệu trên sân khấu, nhưng không còn tiếng ồn ào đến mức khiến người ta khó mà tập trung.

Hắn cần một nơi yên tĩnh để có thể suy nghĩ cẩn thận về tình huống hiện tại, cũng như những việc cần làm tiếp theo.

Trước gương phản chiếu một gương mặt xa lạ.

Mười bảy tuổi.

Một độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời một con người.

Tần Lục chăm chú quan sát gương mặt trẻ trung này. Nó có sáu, bảy phần giống với hắn lúc còn niên thiếu, chỉ là đường nét có phần thanh tú hơn, màu mắt nhạt hơn, dưới ánh đèn giống như viên hổ phách trong suốt.

Rất gầy.

Cái kiểu gầy đặc trưng của lứa tuổi dậy thì.

Theo trí nhớ, nguyên chủ trước đây của cơ thể này đã cao lên gần mười centimet trong một năm qua, tốc độ phát triển chiều cao quá nhanh khiến cân nặng không thể theo kịp tỉ lệ bình thường.

Tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp đẽ mà con người không thể quay trở lại.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại có cơ hội được sống một lần nữa, dưới danh nghĩa của chàng trai này.

Lúc bằng tuổi cậu ta, Tần Lục đã làm gì nhỉ?

Chắc cũng chẳng có gì quá đặc biệt.

Hắn từng theo học một trường cấp ba không hẳn là danh giá, nhưng có mối quan hệ hòa thuận với bạn bè, mỗi ngày trôi qua đều vô tư vô lo.

Nếu mọi thứ diễn ra như kế hoạch mà hắn từng hình dung, có lẽ sau này hắn sẽ trở thành một nhân viên văn phòng bình thường, xây dựng một gia đình bình thường nhưng hạnh phúc, sống một cuộc đời bình yên đến cuối đời.

Nhưng cuộc sống vốn dĩ chẳng bao giờ diễn ra đúng theo mong muốn của mỗi người.

Năm đó, khi hay tin cha mẹ qua đời, Tần Lục chỉ vừa mới bước chân vào cánh cổng đại học. Tất cả những viễn cảnh tươi đẹp còn chưa kịp thành hình đã tan thành mây khói.

Khoảng thời gian đó, hắn cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Dường như hắn đã đánh mất khả năng cảm nhận niềm vui, cứ thế sống trong mơ hồ suốt một thời gian dài, trước khi quyết tâm vực dậy bản thân.

Sau khi rời khỏi trường đại học dang dở, chật vật tìm kiếm lối đi giữa đời.

Mãi cho đến khi tiếp xúc với diễn xuất, Tần Lục mới phát hiện ra rằng, hắn có thể trở thành một con người hoàn toàn khác.

Thông qua diễn xuất, hắn có thể tìm lại những xúc cảm mà mình đã đánh mất.

Đó cũng chính là lý do tại sao dù biết nghề diễn viên quần chúng vất vả, lương bổng chẳng được bao nhiêu, hắn vẫn không rời đi.

Mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc, hắn đều ở lại một góc, lặng lẽ quan sát các diễn viên chuyên nghiệp diễn xuất.

Học được rất nhiều thứ.

Cũng chính từ đó, dần dần nảy sinh niềm đam mê với nghề diễn, từng chút một, tìm lại được cảm giác hạnh phúc đã bị bỏ quên từ lâu.

Ban ngày xem cảnh diễn, ban đêm tự mình luyện tập.

Hắn viết tiểu sử nhân vật, nghiền ngẫm tâm lý và cảm xúc của họ.

Từ mơ hồ không hiểu, đến việc có thể thầm đánh giá trong đầu rằng—

Nếu nhân vật này được thể hiện theo một cách khác, nó sẽ chân thực hơn rất nhiều.

Tần Lục chưa từng được ai chính thức dạy dỗ, nhưng hắn là giáo viên của chính mình.

Hắn có thể cảm nhận được rằng mình có năng khiếu trong lĩnh vực này.

Hắn có thể cảm nhận được diễn xuất của mình ngày càng thuần thục, ngày càng có nét riêng.

Hắn không sống được đến tuổi bốn mươi, nhưng có thể nói rằng hắn đã dành cả đời cho con đường diễn xuất.

Năm hai mươi tám tuổi, Tần Lục đã hoàn thành đủ điều kiện của ba giải thưởng danh giá nhất trong nước dành cho diễn viên xuất sắc nhất, thậm chí còn nhận được đề cử ảnh đế tại giải thưởng danh giá bậc nhất của giới diễn xuất quốc tế.

Vì vậy không có quá nhiều tiếc nuối.

Những người bạn từng đồng hành cùng giờ đây thậm chí còn chưa từng tồn tại ở thế giới này.

Mối liên kết giữa Tần Lục và quá khứ chỉ còn nằm lại trong ký ức.

Điều duy nhất có thể làm bây giờ—

Chính là tiếp tục tiến về phía trước.

Tần Lục chỉnh đốn lại suy nghĩ, đánh giá tình hình hiện tại của cơ thể này, cuối cùng quyết định trước mắt vẫn nên hoàn thành xong chương trình này.

Dù sao thì hắn không thể cứ thế mà quay lại trường học.

Bởi lẽ, dù đã tiếp nhận ký ức của thân chủ cũ, nhưng hắn không phải là cậu ta.

Thành tích thời trung học của hắn trước đây cũng không tệ, nhưng dù sao cũng đã rời xa sách vở hơn mười năm rồi. Không thể nào theo kịp chương trình học hiện tại, mà nếu bộc lộ sơ hở, sẽ chẳng có cách nào giải thích.

Một khi hắn quyết định bỏ cuộc thi này, thì không có lý do gì để không tiếp tục đi học.

Cha mẹ của nguyên chủ chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý để đứa con trai vốn luôn học giỏi của mình từ bỏ con đường học vấn—

Huống hồ, hiện tại hắn vẫn bị xem là một “vị thành niên”.

Nếu đã như vậy, thì cuộc thi tuyển chọn này chính là cái cớ tốt nhất để không quay lại trường học.

Không những phải tiếp tục tham gia, mà còn phải cố gắng hết sức giành lấy suất được ra mắt.

Dựa vào thông tin đăng ký của 《Thanh Xuân Vô Hạn》, chương trình có quy định rõ ràng, chín thí sinh giành suất debut cuối cùng sẽ tự động ký hợp đồng một năm với công ty quản lý.

Trong suốt một năm đó, họ sẽ hoạt động với tư cách là một nhóm nhạc nam giới hạn, tham gia show thực tế riêng của nhóm, đồng thời tổ chức tour diễn trên toàn quốc.

Một năm—

Là khoảng thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Tần Lục hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần một năm, giới giải trí có thể biến một thiếu niên vô danh thành một ngôi sao rực rỡ.

Tất nhiên, đó chỉ là một khả năng.

Sau khi thời gian hoạt động của nhóm kết thúc, liệu hắn có tiếp tục đi theo con đường ca hát, hay sẽ dần dần chuyển hướng về diễn xuất, tất cả đều tùy thuộc vào suy nghĩ của bản thân sau này. Dù sao thì con người luôn thay đổi theo thời gian và trải nghiệm.

Hắn có đủ thời gian, cũng có đủ kiên nhẫn.

Dù nhóm nhạc có thể đi xa đến đâu sau một năm, thì Tần Lục chắc chắn có thể khiến cha mẹ nguyên chủ tiếp tục ủng hộ mình.

Theo ký ức, cha mẹ của nguyên chủ vốn dĩ là những người có tư tưởng cởi mở. Họ chỉ bày tỏ chút lo lắng trước quyết định tham gia chương trình của nguyên chủ, nhưng chưa từng phản đối.

Gia đình, đối với Tần Lục, mang một ý nghĩa đặc biệt.

Tuy rằng việc thay thế nguyên chủ không phải là điều hắn mong muốn, nhưng nếu đã tiếp tục sống cuộc đời này thay cho nguyên chủ, vậy hắn sẽ đem cha mẹ và em gái của nguyên chủ như chính người thân thực sự của mình mà đối đãi.

Nghĩ thông suốt rồi, Tần Lục cũng không nán lại nữa, định quay về chỗ ngồi tiếp tục xem phần biểu diễn.

Dù sao thì thời gian hắn rời đi cũng không hề ngắn.

Nếu còn không quay lại, có khi Tô Thanh Lam sẽ thấy kỳ lạ mất.

Chỉ là cánh cửa phòng vệ sinh vừa mở ra, một bóng người bất ngờ ngã sầm về phía hắn, không hề có dấu hiệu báo trước.  

Trong khoảnh khắc gấp gáp ấy, Tần Lục chỉ kịp nhìn thấy gương mặt tái nhợt của đối phương, qua cách ăn mặc có thể đoán đây cũng là một thực tập sinh.  

Bản năng khiến hắn vươn tay ra đỡ, nhưng lại đánh giá sai chiều cao và thể trạng của người kia. Hơn nữa, hắn cũng quên mất bản thân bây giờ không còn là một thanh niên thường xuyên tập luyện, mà chỉ là một học sinh cấp ba thiếu rèn luyện.  

Hắn không kịp khống chế, liên tiếp lùi hai bước, mãi mới vất vả giữ được thăng bằng. Cũng may, ít ra không kéo theo đối phương ngã sõng soài xuống đất.

Tần Lục đỡ người kia ngồi dựa vào bức tường hành lang, cẩn thận quan sát tình trạng của cậu ta. Những triệu chứng này trông có vẻ quen thuộc, hắn trầm giọng hỏi: “Cậu có nghe thấy tôi nói không? Có phải bị hạ đường huyết không?”  

Nam sinh kia rõ ràng vừa mất ý thức trong giây lát, giờ đang ở trạng thái cố gắng tỉnh táo nhưng vẫn có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Cậu ta mất một lúc mới hiểu được câu hỏi, mệt mỏi gật đầu, dường như không còn sức để lên tiếng.  

Hành lang lúc này không có ai khác, Tần Lục nói: “Cậu chờ tôi một chút.”  

Vài phút sau, Tần Lục trở lại cùng một nhân viên. Ngay khi nãy, hắn đã chặn người đầu tiên nhìn thấy để nhờ gọi nhân viên y tế, sau đó lại chạy khắp nơi tìm người có mang theo kẹo hoặc sô-cô-la.

Trong những chương trình ghi hình kéo dài liên tục như thế này, các nhân viên thường bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống tử tế, nên thường mang theo chút đồ ăn vặt để bổ sung năng lượng. Tần Lục hỏi thăm vài người, cuối cùng cũng gặp được một cô gái tốt bụng. Không chỉ cho hắn mấy thanh sô-cô-la mà còn lo lắng đi theo hắn đến đây.  

Cô nhân viên này chỉ khoảng hai mươi tuổi, vốn định tranh thủ nghỉ ngơi sau khi hoàn thành công việc. Nhưng khi thấy Tần Lục - với bảng tên và cấp bậc dán trên áo - lễ phép nhưng sốt ruột chạy khắp nơi hỏi xin đường, cô bỗng dưng như bị ma xui quỷ khiến mà lên tiếng giúp đỡ.  

Phải nói thật, ngoài việc thấy cậu ấy đang cần giúp đỡ, thì lý do khiến cô chủ động như vậy… là vì Tần Lục quá đẹp trai.  

Và khi đối phương thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hổ phách trong veo nhìn cô nói “Cảm ơn”, ngoài mặt thì cô vẫn giữ khách sáo, nhưng trong lòng thì thầm tự nhủ: quả nhiên quyết định giúp đỡ này quá đúng đắn!  

Mãi đến khi theo Tần Lục đến chỗ cậu thực tập sinh bị hạ đường huyết, cô càng không khỏi hoài nghi: không biết gần đây mình có thắp nhang cầu phúc gì không, mà may mắn đến vậy.  

Trong số chín mươi chín thực tập sinh được chọn vào đây, ai cũng có ngoại hình nổi bật. Nhưng để xứng đáng với danh hiệu “đỉnh cao nhan sắc” thì chỉ có số ít.  

Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô lại có cơ hội tiếp xúc gần với tận hai người!  

Nam sinh dựa vào tường, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng những đường nét gương mặt lại vô cùng rõ ràng. Dù hơi cúi đầu, song vẫn có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc nét dưới ánh sáng lờ mờ.  

Khác với vẻ dịu dàng thanh tú của Tần Lục, người này mang một nét lạnh lùng xa cách. Đôi mắt mí mỏng, bờ môi cũng mỏng, tạo cảm giác không dễ tiếp cận.

Có lẽ cảm nhận được có người đến gần, cậu ta miễn cưỡng mở mắt.  

Cậu thấy một thanh sô-cô-la đã bóc sẵn được đưa đến trước mặt, giọng nói trầm ổn, quen thuộc vang lên: “Bổ sung chút đường đi, ăn xong sẽ đỡ hơn nhiều.”  

Một giọng nữ xa lạ cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng rồi đúng rồi! Tôi còn nhiều lắm, ăn hết chưa đủ thì cứ nói!”  

Nam sinh kia vươn tay nhận lấy sô-cô-la.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play