Chỉ mất vài phút sau khi ăn xong thanh sô-cô-la, sắc mặt của nam sinh đã có chút khởi sắc.
Trong những chương trình tuyển chọn như thế này, vốn không có hạng mục nguy hiểm, nên tổ đạo diễn thường chỉ sắp xếp một đến hai nhân viên y tế để xử lý các tình huống khẩn cấp. Sau khi xác nhận nam sinh đã bổ sung đủ đường và không còn gì đáng ngại, bác sĩ chỉ đơn giản dặn dò vài điều cần chú ý.
“Cường độ tập luyện hằng ngày của cậu chắc chắn không thể tùy ý điều chỉnh theo ý mình, nhưng nếu không muốn tình trạng này tái diễn thường xuyên, hãy mang theo vài viên kẹo bên người. Cảm thấy chóng mặt thì lập tức ăn hai viên. Hạ đường huyết không dễ chữa dứt điểm, nhưng cũng không phải bệnh nghiêm trọng. Cậu còn trẻ, chỉ cần chú ý nhiều hơn là được.”
Nam sinh điềm tĩnh gật đầu, đơn giản đáp: “Em sẽ lưu ý, cảm ơn.”
Sau khi bác sĩ và nữ nhân viên rời đi, thấy đối phương đã ổn, Tần Lục mỉm cười chào một tiếng, định quay về trường quay.
“...Chờ đã.” Nam sinh kia im lặng trong chốc lát, dường như không giỏi trò chuyện với người lạ, biểu cảm trên gương mặt cũng không lộ rõ cảm xúc gì.
Tần Lục kiên nhẫn nhìn cậu ta, thấy đối phương do dự mãi mà chưa nói gì cũng không hề bực bội, chỉ cười nhạt: “Tôi ra ngoài lâu rồi, chắc bạn cùng nhóm sẽ lo lắng. Nếu có gì muốn nói, sau này gặp lại cũng được.”
Hắn liếc nhìn tấm bảng tên trên vạt áo người kia, khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ: “Vừa rồi xem như làm quen rồi nhỉ, Liêu Tuấn Thần?”
“Ừm.”
Ánh mắt của Liêu Tuấn Thần dừng lại trên bảng tên của Tần Lục một lúc, cuối cùng chỉ ngắn gọn nói: “Cảm ơn.”
Kiếp trước, Tần Lục đã gặp đủ kiểu người, thật lòng hay giả tạo, hắn nhìn vẫn biết. Người trước mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng có lẽ chỉ là không quen giao tiếp mà thôi.
Hắn cũng không có ý ép một người vốn kiệm lời phải nói nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi chỉ vào vết bụi trên bộ trang phục biểu diễn màu đen của đối phương: “Trước khi quay lại, tốt nhất cậu nên vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại. Sân khấu này chỉ mới dựng tạm thời, chưa được dọn dẹp kỹ mà đã đưa vào sử dụng. Nhân viên chỉ tập trung chuẩn bị khu vực trước ống kính, còn hậu trường thì không thể trông mong họ quét dọn quá sạch sẽ.”
Liêu Tuấn Thần ngẩn ra, cúi đầu nhìn bộ trang phục vốn sạch sẽ nay đã vương bụi bẩn, đôi mày khẽ nhíu lại. Nếu không được Tần Lục nhắc nhở, có lẽ cậu ta cũng không nhận ra.
Chỉ trong thời gian ngắn, cậu đã nhận được sự giúp đỡ của Tần Lục đến hai lần. Liêu Tuấn Thần không phải kiểu người dễ dàng nợ ai điều gì, nhưng khi ngẩng đầu lên, bóng dáng người kia đã khuất xa.
Cậu ghi nhớ cái tên Tần Lục, nhưng không gọi lại nữa. Đợt đánh giá của mình sắp đến, cậu phải nhanh chóng giải quyết vấn đề trang phục trước đã.
Mà lúc này, Tần Lục vừa quay lại trường quay đã bị Tô Thanh Lam nghênh đón với ánh mắt dò xét.
Vừa nhanh chóng cập nhật cho hắn về thứ hạng của những thí sinh vừa được đánh giá, cậu ta vừa hỏi đầy tò mò: “Cậu đi lâu vậy, có phải bị đau bụng không đấy?”
“Hậu trường chắc có nước ấm—”
“Tôi không bị sao đâu.” Tần Lục bật cười, thấy cậu nhóc tóc xoăn nhỏ vẫn nhìn hắn đầy lo lắng, hắn chớp mắt bổ sung, “Chỉ là vô tình gặp người cần giúp đỡ nên mới về trễ chút thôi.”
Hắn không nhắc thẳng đến chuyện Liêu Tuấn Thần bị hạ đường huyết. Trước hết, hai người có lẽ chẳng quen biết, hơn nữa, hắn cũng không chắc Liêu Tuấn Thần có muốn người khác biết tình trạng của mình hay không. Tần Lục chưa bao giờ có thói quen bàn tán chuyện riêng của người khác sau lưng.
Tóc xoăn nhỏ Tô Thanh Lam ngây ngốc, rất nhanh đã quên béng chuyện vừa rồi, lập tức ghé sát lại gần Tần Lục, thần thần bí bí liếc nhìn chàng trai tóc vàng lạnh lùng toát ra hơi lạnh khắp người: “Cậu quen người kia không? Lúc nãy khi cậu ra ngoài, tớ muốn bắt chuyện với cậu ấy mà cậu ấy chẳng thèm để ý gì cả.”
Tô Thanh Lam cứ tưởng mình đã hạ giọng, nhưng thực ra, câu nói đó rơi thẳng vào tai nhân vật chính mà chẳng gặp chút cản trở nào. Vậy mà đối phương vẫn dửng dưng, hoàn toàn không có phản ứng.
Tần Lục lắc đầu: “Cậu là người đầu tiên tôi quen ở đây.”
Tô Thanh Lam lập tức phấn khởi, đôi mắt sáng rực lên: “Nè! Tớ cũng vậy đó! Mục tiêu của tớ là kết bạn với càng nhiều người càng tốt, rồi sáng tác riêng một bài R&B dành cho họ.”
Chàng thực tập sinh tóc vàng nãy giờ bất động như núi khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt cười khẩy một cái.
Tô Thanh Lam ngẩn ra, quay đầu hỏi anh ta: “Cười cái gì chứ?”
Đối phương lại không thèm trả lời.
Tô Thanh Lam: “……”
Tóc xoăn nhỏ giận đến mức muốn đấm một chuỗi combo vào không khí.
Tần Lục không nhịn được cười, vươn tay xoa xoa đầu tóc xoăn nhỏ, rồi chỉ về sân khấu nơi một thực tập sinh đang tự giới thiệu: “Xem phần đánh giá trước đã? Lỡ bỏ lỡ thì phải chờ đến lúc rời khỏi mới xem lại được đó.”
Tô Thanh Lam đúng chuẩn tâm tính trẻ con, sự chú ý dễ dàng bị phân tán. Nghe thấy vậy, cậu cảm thấy có lý, thế là lập tức tập trung vào sân khấu.
Tần Lục nghiêng đầu nhìn cậu nhóc một cái, trong lòng nghĩ, có lẽ Tô Thanh Lam căn bản không phải đến để tham gia chương trình tuyển chọn. Cậu ấy dường như cũng chẳng nhận ra đây thực chất là một chương trình sinh tồn cạnh tranh khốc liệt. Mỗi người ở đây đều có thể trở thành đối thủ của cậu trong tương lai. Một người ở lại đồng nghĩa với việc có người khác phải ra đi. Không bao lâu nữa, khoảng một phần ba số người ở đây sẽ bị loại, vòng sau lại thêm một nhóm nữa, cứ thế tiếp diễn cho đến khi chỉ còn lại chín người cuối cùng.
Nhưng tóc xoăn nhỏ này lại giống như đến đây chỉ để kết bạn. Dẫu sao, trong nhóm thực tập sinh này, cậu ấy cũng thuộc hàng nhỏ tuổi nhất, có hơi ngây thơ một chút cũng chẳng sao.
Liên tiếp mấy màn trình diễn sau đều hơi nhạt nhòa, không đến mức tệ hại nhưng cũng chẳng có điểm nhấn đặc biệt. Có lẽ khi lên sóng, phần hậu kỳ cũng khó có thể tạo ra hiệu ứng hấp dẫn cho khán giả.
Những người này rất có thể sẽ bị cắt khỏi chương trình. Dù sao, chương trình thực tế cần phải có rating. Dù là sân khấu khiến người xem trầm trồ hay những màn biểu diễn tệ đến mức bị cười nhạo, thì ít nhất chúng vẫn có giá trị giải trí nhất định.
So với những người có thực lực trung bình, không mắc sai lầm nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, thì dù ai đó nhảy nhót loạng choạng hay hát chênh phô, họ vẫn có thể được lên hình nhiều hơn.
Muốn nổi bật thì hoặc là sân khấu phải xuất sắc, hoặc là thảm họa, hoặc thực tập sinh đó phải có nét đặc trưng riêng biệt. Trong tập đầu tiên của một chương trình tuyển chọn, dù sân khấu không quá xuất sắc, nhưng nếu bản thân thực tập sinh có thể thu hút sự chú ý của khán giả, thì cũng xem như một thành công nhất định.
Dù là vì tài năng hay vì trò hề, dù khiến người ta trầm trồ hay phì cười, điều quan trọng nhất là phải khiến người ta ghi nhớ.
Thực lực có thể cải thiện qua thời gian, nhưng nếu hoàn toàn thiếu sức hút cá nhân, tính cách mờ nhạt, thì dù có lên hình nhiều, cũng rất nhanh sẽ bị lãng quên.
Trong một chương trình tuyển chọn, sự tầm thường chính là tội lỗi lớn nhất.
“Linh khí” là một trong những từ ngữ được săn đón nhất trong giới giải trí, được vô số đạo diễn xem như chân lý, cũng có lý do của nó. So với một người khô khan vô vị, những thực tập sinh có phong cách rõ nét, dễ ghi nhớ chắc chắn sẽ được ưu ái hơn, dù là từ đội ngũ hậu kỳ hay từ chính khán giả.
Giới giải trí vốn tàn khốc, một túi da ưa nhìn và một tâm hồn cá tính độc nhất đều không thể thiếu. Mỗi năm có hàng chục nghìn người ào ạt lao vào cái vòng xoáy này, ai cũng muốn tạo dựng danh tiếng, ai cũng khao khát một bước lên mây, danh lợi song thu. Nhưng nào có dễ dàng đến vậy? Phần lớn chỉ có thể tranh giành đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng chẳng gợn lên được dù chỉ một tia sóng nhỏ, lặng lẽ biến mất trong im lặng.
Những người có thể vững vàng trụ lại, trở thành cây đại thụ không bao giờ gục ngã, đều có bí quyết riêng.
Buổi ghi hình kéo dài quá lâu, ngay cả tổ đạo diễn cũng có chút mệt mỏi, đám thực tập sinh lại càng khỏi nói, từng người từng người bắt đầu ngáp dài.
Nhưng ít nhất bọn họ vẫn có thể uống nước, trò chuyện đôi câu. Máy quay không phải lúc nào cũng hướng về phía họ, nhiều lắm cũng chỉ có mấy cảnh toàn xa xa, không ai nhìn rõ họ có đang lơ đãng hay không.
Nhưng giám khảo thì khác, họ phải giữ trạng thái tốt nhất trước ống kính mọi lúc. Bảy, tám tiếng đồng hồ trôi qua, dù có là người làm bằng sắt cũng phải thấy mệt. Huống hồ giờ đã tối, dù có uống hết nửa cốc Americano đá, liên tục xem mấy phần trình diễn nhạt nhòa, không có chút điểm nhấn nào đáng chú ý, cũng khó mà không buồn ngủ.
“Có ai lên sân khấu bùng nổ một chút đi chứ? Đến giờ vẫn chưa thấy màn trình diễn nào vừa toàn diện vừa không mắc lỗi. Đạo diễn, các người không phải chỉ tuyển người trình độ kiểu này chứ?” Doãn Tô Lập tính cách thẳng thắn, chẳng buồn nể mặt đám thực tập sinh, dở thì nói dở. Nếu cứ tiếp tục thế này, chi bằng dẹp quách cái chương trình này đi cho rồi. Ai cũng kém cỏi thế này thì còn chọn cái gì mà nhóm nhạc nam? Một người ra hồn cũng chẳng có.
Định để khán giả bầu chọn à? Con gái mê trai đẹp thì mê thật đấy, nhưng cũng đâu có ngốc. Lựa chọn giữa một đám lừa với nhau, định lừa ai đây?
Ngay cả vị giám khảo nổi tiếng hiền lành như Lại Vũ Hàm lúc này cũng sa sầm mặt. Suốt bảy, tám tiếng đồng hồ trôi qua, cảm xúc của anh có thể nói là từ tràn đầy kỳ vọng đến hoàn toàn thất vọng. Trước khi đến chương trình này, anh đã tự dặn lòng rằng đây là show tuyển chọn idol, không phải tìm ca sĩ chuyên nghiệp, tiêu chuẩn không thể quá khắt khe. Nhưng trình độ chênh lệch đến mức này thì cũng quá đáng rồi. Đến mức anh không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ giờ muốn vào giới giải trí dễ đến thế sao?
Với tinh thần làm việc chuyên nghiệp, nhà sản xuất Thôi Chí Hạo không nói gì, chỉ cầm micro lên, bình thản cất giọng: “Tiếp theo.”
Có lẽ tổ chương trình đã nắm rõ mánh khóe biên tập, cố tình đi theo chiến lược “muốn nâng cao thì trước hết phải dìm xuống”, khiến giám khảo bị tra tấn tinh thần suốt một thời gian dài. Cuối cùng, cũng đến lượt một phần trình diễn khiến người ta phải sáng mắt lên.
Sự bực bội vừa dâng lên trong lòng Doãn Tô Lập lập tức khựng lại khi cô nhìn thấy thực tập sinh bước lên sân khấu, cô liền nhịn được mà hơi nhướng mày, có phần hứng thú.
Khác biệt. Hoàn toàn khác biệt so với tất cả những người đã xuất hiện trước đó.
Ngôi sao nổi tiếng khi đứng giữa đám đông thường nổi bật như hạc giữa bầy gà. Điều này không hoàn toàn do diện mạo, mà còn liên quan đến khí chất được hun đúc qua thời gian dài sống dưới ống kính máy quay.
Thứ thu hút ánh nhìn đầu tiên không phải là gương mặt, mà chính là khi chất.
Người thanh niên bước từ bóng tối dưới sân khấu lên bục sáng phía trước. Nhờ vào nền tảng vững chắc được rèn luyện qua nhiều năm nhảy múa, ngay cả một động tác đơn giản như đi bộ cũng toát lên sự cuốn hút. Tỷ lệ cơ thể của cậu ta vô cùng hoàn hảo, dáng người cao ráo, tứ chi thon dài, đường nét cơ bắp săn chắc nhưng không hề thô kệch. Tấm lưng thẳng tắp, nhưng không có chút gượng ép nào, như thể đây vốn là trạng thái tự nhiên khi cậu ta thả lỏng.
Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều có fan cắt ghép video tại sân bay để "liếm màn hình". Phần lớn điểm cắt ghép đều tập trung vào khí chất nổi bật giữa đám đông của họ. Nhất cử nhất động trông có vẻ tùy ý nhưng lại đầy cuốn hút, chỉ đơn giản là bước đi cũng có thể ăn khớp hoàn hảo với nhạc nền. Khí chất mạnh mẽ đến mức dù đeo khẩu trang và kính râm, không thấy rõ mặt, fan vẫn có thể tràn nước mắt spam bình luận: "Thật sự con mẹ nó đẹp đến phát điên!"
Chỉ vài bước chân lên sân khấu, Liêu Tuấn Thần đã khiến người khác chú ý. Cậu ta chính là kiểu người mà chỉ cần nhìn dáng đi cũng biết chắc chắn là một mỹ nam cực phẩm.
Cậu ta có một loại khí chất đặc biệt, khiến ánh mắt người ta bất giác dừng lại trên người mình.
Liêu Tuấn Thần gập người chào một cách dứt khoát, giọng nói trầm ổn mà ngắn gọn: “Chào các lão sư, em là Liêu Tuấn Thần, thực tập sinh của công ty giải trí Thiên Minh, năm nay hai mươi mốt tuổi.”
Công ty giải trí Thiên Minh?
Cả đám thực tập sinh lập tức xôn xao. Trong nước có vô số công ty giải trí, nhưng phần lớn chẳng có danh tiếng gì. Những thực tập sinh vừa lên sân khấu trước đó đều xuất thân từ mấy công ty chẳng nổi danh, thực chất chỉ là những studio hoạt động nhỏ lẻ.
Nhưng công ty Giải Trí Thiên Minh thì khác.
Ngay cả một người không quan tâm đến giới giải trí cũng ít nhiều nghe qua cái tên này. Đây là một trong những công ty hàng đầu cả nước.
Nếu đi sâu vào phân loại, các công ty giải trí có thể chia thành ba nhóm chính: công ty sản xuất phim ảnh, công ty thu âm và công ty đào tạo idol, nhóm nhạc. Cả ba tuy đều thuộc ngành giải trí, nhưng tài nguyên và định hướng phát triển khác nhau một trời một vực, lượng người hâm mộ mà họ thu hút cũng không hề trùng lặp.
Hai nhóm đầu chủ yếu là những ông lớn lâu đời trong ngành. Chỉ có nhóm thứ ba—các công ty chuyên đào tạo idol—là mới trỗi dậy trong vài năm gần đây. Ai cũng muốn chen chân vào để kiếm lợi nhuận, khiến ngành này trở thành một biển nước mênh mông đầy cá nhỏ, nhưng số cá lớn đủ sức làm nên chuyện thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Công ty giải trí Thiên Minh chính là một trong ba công ty mạnh nhất trong lĩnh vực đào tạo idol trong nước. Nhóm nhạc nam đình đám 4seven, bùng nổ đỉnh lưu từ năm ngoái, chính là do một tay công ty giải trí Thiên Minh nâng lên.
“…Là công ty của 4Seven!!”
“Lần đầu tiên mình thấy một thực tập sinh đến từ công ty lớn đấy! 4Seven đúng là huyền thoại từ khi debut, tất cả bài hát của họ mình đều thuộc lòng! Vé concert của họ mình còn chưa bao giờ mua nổi nữa! Cậu nói xem, Liêu Tuấn Thần có thường gặp bọn họ trong công ty không?”
“Quyết định rồi, mình phải làm bạn với cậu ấy! Biết đâu sau này có thể nhờ xin một chữ ký… Mình rất thích Lucy.”
“Cậu nghĩ gì thế? Còn đòi làm bạn? Thực tập sinh từ Thiên Minh chắc chắn có thực lực mạnh mẽ, ai rảnh chơi với cậu?”
“... Cậu phiền quá đi!!”
Các giám khảo trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy được trong đó một chút mong đợi hiếm hoi.
Không hẳn là vì công ty mà cậu ta xuất thân, mà vì với kinh nghiệm bao năm trong nghề, bọn họ đều có con mắt tinh tường.
Cậu ta có một thứ khí chất đặc biệt—thứ mà người ta vẫn hay gọi là “tướng làm ngôi sao.”
Liêu Tuấn Thần thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Cậu ta có đôi mí mắt mỏng, nơi đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ không quá rõ ràng. Nam Kiêu cũng luôn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng đó là vì tiêm botox mà ra, khiến đường nét gương mặt trở nên cứng nhắc. Còn Liêu Tuấn Thần, từ lúc bước lên sân khấu đến giờ, biểu cảm vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu—không phải vì cố tình kiềm chế, mà đơn giản vì cậu ta vốn là người như thế.
“Em dự định sẽ đảm nhận vai trò gì trong nhóm?”
Giám khảo Diêu Trần lên tiếng. Anh và nhóm 4Seven—những tiền bối cùng công ty với Liêu Tuấn Thần—được xem như “bạn lâu năm” trong nghề. Thực ra, nói đúng hơn thì nhóm của anh debut sớm hơn, nhưng danh tiếng lại dần bị 4Seven vượt mặt. Trong lần quảng bá ca khúc mới gần đây, lượt bình chọn trên sân khấu cũng bị fan của 4Seven đè bẹp hoàn toàn.
Ai cũng nghĩ rằng Liêu Tuấn Thần sẽ chủ động nhắc đến các tiền bối của mình. Dù sao thì những người cùng công ty thường hay tạo hiệu ứng tương trợ lẫn nhau. Mà 4Seven hiện tại lại là nhóm nhạc nam có nhân khí không ai có thể vượt qua trong giới giải trí cả nước, sở hữu lượng fan khổng lồ. Nếu nhắc đến họ, dù có thể bị một số fan quá khích công kích, nhưng chắc chắn sẽ tạo được chủ đề bàn tán sôi nổi, thu hút không ít sự chú ý, thậm chí còn có khả năng kéo theo một bộ phận fan của tiền bối giúp hắn bình chọn.
Chỉ cần nói vài câu về 4Seven, hậu kỳ có thể biên tập thành hàng loạt đoạn cut viral. Không chỉ có thể mua bài báo quảng bá theo kiểu “ràng buộc tên tuổi,” mà thậm chí tên của cậu ta còn có cơ hội cùng 4Seven lên hotsearch. Hiệu ứng truyền thông mang lại chắc chắn sẽ rất lớn.
Nhưng Liêu Tuấn Thần không nhắc đến dù chỉ một chữ.
Cậu ta vẫn điềm nhiên, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi: “Em hy vọng có thể đảm nhận vị trí dancer chính trong nhóm. Đây là sở trường của em.”
Cậu ta ngừng một chút, sau đó bổ sung thêm một câu đơn giản: “Và em cũng rất thích nó.”
Diêu Trần nhìn cậu ta vài giây, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Anh cúi đầu xem qua hồ sơ của Liêu Tuấn Thần, rồi hỏi: “Hồ sơ ghi em bắt đầu học nhảy từ năm sáu tuổi, tính ra cũng đã mười lăm năm rồi nhỉ? Thậm chí còn lâu hơn thời gian tôi luyện tập từ lúc làm thực tập sinh đến giờ.” Đôi mắt Diêu Trần sáng lên: “Có thể kiên trì theo đuổi một việc suốt bao nhiêu năm như vậy, dù em không nói thì tôi cũng biết em thật lòng yêu thích nó.”
Liêu Tuấn Thần hơi sững lại, biểu cảm vẫn không thay đổi nhiều, nhưng có vẻ đường nét giữa chân mày đã giãn ra đôi chút.
Diêu Trần lướt mắt qua danh sách: “Tôi thấy trong hồ sơ liệt kê rất nhiều thể loại nhảy mà em đã học, gần như bao gồm tất cả. Hip-hop, popping, locking, thậm chí cả house và Krump—hai thể loại khá kén người học—em cũng từng thử qua. Vậy thể loại đầu tiên em học là gì? Và hiện tại, em chuyên về loại nào?”
Nhắc đến nhảy múa, Liêu Tuấn Thần so với trước đó có vẻ nói nhiều hơn một chút. Cậu ta đáp một cách nghiêm túc: “Thể loại đầu tiên em học là hip-hop. Hiện tại, em vẫn chuyên về hip-hop.”
Liêu Tuấn Thần suy nghĩ chốc lát, rồi bổ sung: “Nhưng vì nhóm thường xuyên biểu diễn urban dance, trong khi phong cách cá nhân của em lại khá nổi bật, nên gần đây em tập trung nhiều vào luyện tập biên đạo.”
Diêu Trần gật đầu. Bản thân anh vốn được đào tạo để trở thành thực tập sinh trong một nhóm nhạc nam ngay từ đầu, vì vậy hệ thống huấn luyện mà anh trải qua hoàn toàn khác biệt. Anh luôn được rèn giũa trong môi trường tập thể, tập trung vào sự phối hợp nhóm và các vũ đạo tiêu chuẩn, điều này có lẽ rất khác với phong cách của Liêu Tuấn Thần.
Diêu Trần vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng trong lòng lại tràn đầy mong đợi muốn xem ngay sân khấu của Liêu Tuấn Thần, nên dứt khoát ra hiệu cho cậu bắt đầu.
Ca khúc mà Liêu Tuấn Thần chọn có nhịp điệu mạnh, phần điệp khúc bắt tai và cuốn hút, độ khó vô cùng cao. Đáng nói hơn, cậu ta không hề chọn một bài hát của tiền bối cùng công ty 4Seven mà lại chọn ca khúc của một nhóm khác, một lần nữa khiến tất cả bất ngờ.
Đến tận lúc này, ngay cả người chậm hiểu nhất cũng có thể nhận ra cậu ấy không hề muốn dựa vào danh tiếng của bất kỳ ai để làm bàn đạp cho mình.
Con đường dễ dàng nhất để có được sự chú ý đang bày ra ngay trước mắt, nhưng cậu ấy lại phớt lờ nó một cách có chủ ý.
Liêu Tuấn Thần không chọn đường tắt.
Các thực tập sinh ngồi trên ghế hình kim tự tháp không kìm được mà thử đặt mình vào vị trí của cậu ta. Nếu là họ, liệu họ có thể đưa ra lựa chọn như vậy không?
Có lẽ là rất khó.
Chính vì thế, họ lại càng cảm thấy một thứ cảm xúc khó tả—không biết là cảm khái hay gì khác. Nhưng dù thế nào, họ cũng bắt đầu có thêm sự tôn trọng dành cho Liêu Tuấn Thần.
Khi những giai điệu đầu tiên vang lên, khí chất của Liêu Tuấn Thần đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Lại Vũ Hàm chăm chú lắng nghe âm thanh truyền vào tai nghe, đôi mắt càng lúc càng sáng. Hơi thở của Liêu Tuấn Thần được kiểm soát vô cùng tốt, có lẽ vì nhiều năm rèn luyện thể lực nên dung tích phổi của cậu ta cũng rất mạnh. Dù thực hiện vũ đạo cường độ cao cùng lúc với hát, nhưng giọng hát của cậu ta vẫn ổn định đến kinh ngạc.
Không hề có những tiếng thở dốc thường thấy trong các màn trình diễn hát nhảy, cũng không có tình trạng hụt hơi hay bỏ sót lời. Không chỉ ổn định, mà kỹ thuật thanh nhạc cũng rất đáng chú ý.
Có thể chất giọng của cậu ta không thuộc tông cao lý tưởng, nhưng dù vậy, mỗi nốt cao vẫn được xử lý một cách trọn vẹn và tự nhiên. Không chỉ giữ vững giọng hát mà còn hoàn thành trọn vẹn vũ đạo với độ chính xác tuyệt đối, nhanh gọn và mạnh mẽ, từng động tác đều trơn tru như nước chảy mây trôi. Điều này không phải là thứ có thể luyện được chỉ trong một hai năm.
Biểu cảm mà cậu thiếu hụt khi đối thoại với Diêu Trần lại được thể hiện một cách hoàn hảo khi đứng trên sân khấu. Trong quá trình thực hiện vũ đạo phức tạp và cường độ cao, biểu cảm trên gương mặt của cậu vẫn ăn khớp hoàn hảo với ca từ. Dù máy quay có bắt cận cảnh ở bất cứ khoảnh khắc nào, chỉ cần dừng hình lại, vẫn không có lấy một giây phút nào bị “vỡ hình” hay không ăn ảnh.
Không chỉ vậy, cùng với những chuyển động dứt khoát và tự nhiên, hormone mãnh liệt như sóng ngầm tuôn trào từ từng ánh mắt, từng nụ cười khẽ khàng của cậu.
Đó là một sân khấu mị lực khó có thể diễn tả thành lời.
Mỗi nốt nhạc ngân nga, mỗi lần vô tình nhìn thẳng vào ống kính, mỗi chuyển động xoay người đầy lực, tất cả đều khiến người ta có cảm giác cậu đang tỏa sáng.
Chính trên sân khấu, sự khác biệt giữa các thực tập sinh mới được bộc lộ rõ ràng nhất.
Cùng một bài nhảy, có người nhảy rất chuẩn, đếm nhịp chính xác, động tác cũng coi như đạt yêu cầu. Nhưng khi Liêu Tuấn Thần thực hiện cùng một vũ đạo, hiệu ứng thị giác mà cậu tạo ra lại hoàn toàn khác biệt.
Vẫn là những động tác ấy, nhưng khi Liêu Tuấn Thần nhảy, từng động tác vừa mạnh mẽ, dứt khoát, mang theo lực bùng nổ ngay tức khắc, lại vừa trông có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái đến lạ thường.
Rõ ràng là một động tác rất khó, nếu một thực tập sinh bình thường thực hiện, khán giả sẽ có cảm giác: "Ừ, động tác này khó thật đấy, nhưng cậu ấy làm cũng khá chuẩn."
Nhưng nếu là Liêu Tuấn Thần, khán giả sẽ nghĩ: "Trời ơi, động tác này đẹp quá! Cậu ấy làm trông thật dễ dàng!"
Thậm chí, người xem còn có một ảo giác rằng động tác ấy không quá khó, có khi họ cũng làm được. Nhưng chỉ cần thử, họ sẽ nhận ra rằng có lẽ cả đời này họ cũng không thể làm được một cách hoàn hảo như vậy.
Đó chính là khoảng cách.
Liêu Tuấn Thần kết thúc màn biểu diễn, các huấn luyện viên đều phá lệ cảm thấy chưa thỏa mãn.
Quá xuất sắc. Từ khi chương trình bắt đầu, đây là sân khấu đầu tiên thực sự đạt đến tiêu chuẩn của một nhóm nhạc nam thần tượng. Diêu Trần, người có kinh nghiệm sâu sắc trong ngành, cũng không ngần ngại thừa nhận: với thực lực của Liêu Tuấn Thần, cậu hoàn toàn có thể debut ngay lập tức mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cậu ta quá có sức hút. Ngay khi bước lên sân khấu, Liêu Tuấn Thần đã kéo tất cả vào thế giới của mình. Mọi ánh nhìn chỉ có thể dừng lại trên người cậu, mọi cử động của cậu đều khiến trái tim người xem loạn nhịp.
Ca hát, vũ đạo, rap—không có bất kỳ điểm yếu nào. Các huấn luyện viên thậm chí có thể khẳng định rằng đây sẽ là sân khấu xuất sắc trong toàn bộ chương trình 《 Thanh Xuân Vô Hạn 》.
Với trình độ này, không khó hiểu vì sao cậu ta không cần và cũng không thèm dựa vào danh tiếng của tiền bối. Dựa vào thực lực và nhan sắc của mình, chỉ cần chương trình lên sóng, chắc chắn cậu sẽ nhận được sự ủng hộ áp đảo. Số phiếu bầu sẽ không có đối thủ.
Sau khi màn trình diễn kết thúc, Liêu Tuấn Thần mới bắt đầu thở dốc. Không phải vì cậu không thấy mệt, mà là vì từ đầu đến cuối, cậu đã kìm nén từng biểu cảm, từng nhịp thở của mình. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng không được phép phá hỏng sự hoàn hảo của sân khấu.
Tần Lục nghiêm túc xem hết màn biểu diễn của Liêu Tuấn Thần, trong lòng thoáng có chút hoảng hốt. Trước đây, hắn chưa từng hiểu rõ về idol hay nhóm nhạc nam. Những màn trình diễn hắn từng xem trước đó cũng chỉ lướt qua, không để lại ấn tượng sâu sắc nào.
Mãi cho đến khoảnh khắc này, khi đứng trước sân khấu của Liêu Tuấn Thần, hắn mới thực sự cảm nhận được cái gọi là "sức hút sân khấu." Cuối cùng, hắn cũng phần nào hiểu ra những lời mà Diêu Trần lão sư từng nói—ý nghĩa thực sự của sân khấu.
Đó là thứ có thể khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, có thể khiến người ta dốc hết tất cả, đốt cháy chính mình chỉ để theo đuổi một giấc mơ.
Có thể khổ luyện suốt mười năm, trải qua những ngày tháng dài đằng đẵng và nhàm chán, tất cả chỉ để đổi lấy ba phút rực rỡ trên sân khấu.
Bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu nỗ lực, đến khi bước lên sân khấu, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Tần Lục nhìn Liêu Tuấn Thần. Anh ta không nói ra một chữ rằng tình trạng cơ thể của mình lúc này không được tốt.
Anh ta không nói, cũng không ai nhận ra.
Chỉ bằng ý chí mạnh mẽ, anh ta đã kiểm soát tất cả, vì từng giây từng phút trên sân khấu đều xứng đáng để cậu ta trả giá.
Tần Lục vốn dĩ không quá hiểu sân khấu có ý nghĩa gì. Trong suy nghĩ ban đầu của hắn, dường như nó chỉ đơn giản là đứng hát một bài, đồng thời nhảy vài động tác mà thôi.
Nhưng hiện tại, hắn muốn thử cảm nhận thứ ánh sáng trong đôi mắt của Liêu Tuấn Thần—một ánh sáng vừa kiên định, vừa rực rỡ.