Ngày thứ ba, Thang Nhạc quyết định không thể tiếp tục tốn tiền nữa, cậu muốn xuất viện.
Tưởng Tầm mang cho cậu một bát canh giò heo, không biết mua từ đâu nhưng lại rất ngon. Sau khi uống hết một bát lớn, cậu không thể cứ thế nằm bẹp trên giường mãi, đành phải nghiêng người tựa vào ghế sofa.
Lúc Thang Nhạc còn đang bận uống canh, Tưởng Tầm đã xuống lầu làm xong thủ tục xuất viện cho cậu.
Sau khi xuất viện, Thang Nhạc không về ký túc xá. Không phải cậu không muốn về, mà là Tưởng Tầm không cho phép. Cậu nói muốn quay lại thu dọn ít quần áo và đồ dùng cá nhân.
Nhưng Tưởng Tầm lại bảo có thể dùng đồ của cậu ta, cậu ta đã chuyển hết đồ sang rồi, nếu thiếu gì thì mua thêm. Bao gồm cả quần áo, đồ vệ sinh cá nhân mà Thang Nhạc nhắc đến, đều có thể dùng chung, còn những thứ khác cứ mua mới là được, không cần quay về ký túc xá thu dọn làm gì.
Tưởng Tầm nói: “Mệt mỏi quá sẽ không tốt cho quá trình hồi phục.”
Thang Nhạc thầm nghĩ, cái gì vậy trời? Căn hộ này chẳng phải mới thuê sao, làm gì có chuyện cái gì cũng có sẵn? Tưởng Tầm có bị ngốc không? Đúng kiểu sinh viên chưa từng va chạm với xã hội, không biết chi tiêu tốn kém thế nào. Xem đi, chuyện thuê nhà này, rõ ràng cậu ta chẳng có tí kinh nghiệm nào! Hơn nữa, bây giờ cậu còn chưa thấy căn nhà trông ra sao, sao có thể cứ thế tin lời cậu ta được?
Cậu là một nhân viên quèn có năm năm kinh nghiệm thuê nhà, bị lừa bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ không có chút đề phòng nào sao?
Nhưng nói ra cũng lạ, Thang Nhạc đúng là có kinh nghiệm hơn Tưởng Tầm trong chuyện này. Dù gì thiếu gia Tưởng cũng chẳng cần thuê nhà, nếu ra ngoài thì đặt khách sạn dài hạn, thậm chí nhiều khi còn mua luôn. Nhưng thôi, cứ để Thang Nhạc tạm đắc ý một lúc đi, dù sao Tưởng Tầm cũng không đọc được suy nghĩ của cậu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT