Đồng cô cô đi rồi, Tự Cẩm một mình ngồi trên cái sập lớn, khuôn mặt ngay đơ nhưng cảm xúc cuồn cuộn dâng trào.
Vân Thường đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận nhìn chủ tử cuối cùng vẫn cố dằn lòng bước lên nói: "Chủ tử, người định làm theo ý của Hoàng hậu nương nương thật sao?"
Chưa cập kê mà thị tẩm, trong cung này cũng không phải là chuyện được hoan nghênh. Lúc trước Quý phi cũng bị người nhà đưa vào như thế. Có điều, nếu trực tiếp chống lại Quý phi thế này, trong lòng nàng ta cũng vẫn có chút bận tâm, chỉ sợ đến lúc đó chủ tử bị thua thiệt. Tính tình Quý phi như vậy không phải là người dễ sống chung.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Vân Thường, chỉ thấy mặt nàng ta trắng bệch, khóe môi nhíu, mày nhăn lại như ngọn núi đầy vẻ lo lắng sốt ruột. Nàng khẽ thở dài rồi mới chậm rãi nói: "Vân Thường, ngươi hầu hạ ta lâu như thế, cũng là người bên cạnh ta tin tưởng nhất. Theo ngươi chuyện này ta có thể trốn tránh được sao?"
Vân Thường đỏ mắt, "Nếu không chủ tử giả bộ bệnh để tránh né lần này đi?"
Tự Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, "Hoàng hậu nương nương sao lại không nhìn ra chứ, hôm nay Đồng cô cô đến, mai ta liền bị bệnh, thế cũng quá khéo đi."
"Vậy... Vậy thì không có biện pháp khác sao?" Vân Thường sốt ruột không thôi, Quý phi đó chính là một núi đá lớn, ai đụng tới cũng phải mất một lớp da.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT