Lễ cập kê của Tự Cẩm trôi qua trong im lặng, hoàng đế không tổ chức long trọng nên cũng không có mấy người tới Di Cùng hiên. Chỉ có Hoàng hậu sai Đồng cô cô ban thưởng mấy thứ tới. Quý phi kia đang hận Tự Cẩm đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên là ngoài mặt cũng không thèm giữ lễ nghi. Tề Vinh Hoa lặng lẽ đưa lễ vật sang, còn tiện thể nhắc chuyện Đậu Phương Nghi.
Từ lúc Tự Cẩm dưỡng bệnh tới nay cũng chưa từng gặp người khác. Tề Vinh Hoa quan sát nét mặt Tự Cẩm, vừa cười vừa nói: "Nhìn tinh thần muội không tệ cũng yên lòng, Đậu Phương Nghi vốn muốn tự mình đến, nhưng do chuyện lần trước bị nhiễm lạnh, giờ còn đang phải tĩnh dưỡng kìa."
"Có đỡ hơn chút nào không? Nếu không phải muội còn chưa khỏe hẳn cũng muốn đi thăm cô ấy." Với Đậu Phương Nghi Tự Cẩm không phải là thích lắm nhưng cũng không ghét, nếu nàng ta sớm nói ra chuyện Trương Tần, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn.
"Muội cũng không nên đi thì tốt hơn." Tề Vinh Hoa bình thản nhìn Tự Cẩm, nhưng trong đáy mắt lại gợn sóng, "Chuyện Trương Tần vừa mới kết thúc, lúc này muội gặp ai cũng đều không ổn."
Tự Cẩm yên lặng, đương nhiên biết rõ đạo lý này, liền gật gật đầu: "Trong cung nói về chuyện này thế nào?" Trương Tần hãm hại nàng là kết quả đã xác định, cũng không biết sau lưng người ta sẽ bàn luận thế nào.
Nghe vậy Tề Vinh Hoa liền cười nói với Tự Cẩm: "Mọi người còn có thể nói thế nào, muội và Trương Tần vốn không ân oán, đột nhiên liền nói muốn hại người, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng sau lưng vẫn có người hoài nghi. Nhưng cũng chỉ dám nói vậy mà thôi."
Trừ nói vậy còn có thể nói như thế nào đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play