Lúc Tiêu Kỳ đi vào, trong phòng còn thoang thoảng mùi máu tanh. Người hầu đã dọn sạch sẽ mọi thứ, rắc rôi khử trùng, lau chùi phòng ốc bằng nước thơm. Lúc ấy đốt hương trầm, hương thơm tỏa ra dần dần át hết mùi máu tanh kia.
Tiêu Kỳ ngồi ở trên mép giường, trên trán Tự Cẩm buộc đai ấm, mồ hôi dính bết tóc hai bên gò má, mặc dù sắc mặt đỏ ửng nhưng rõ ràng nhìn ra được vẻ mệt mỏi. Lúc Quý phi sinh con hắn không có ở bên cạnh. Thứ nhất là quý phi tất nhiên không muốn để hắn thấy bộ dạng mình như vậy. Thứ hai lúc đó hắn cũng không nguyện ý đi xem.
Dù sao khi đó quý phi và đứa bé trong bụng kia mang tính chính trị quá nhiều, thật sự là không có bao nhiêu tình cảm. Cho dù hắn không có ý định lấy đứa bé làm quân bài chính trị nhưng Quý phi và Tào Quốc công lại là có ý tứ này. Vì lý do đó mà chỉ cần nghĩ đến đứa bé kia, Tiêu Kỳ khó tránh khỏi liền có vài phần trù trừ. Không thể quá xa, cũng không thể quá gần. Xa, người làm cha như hắn lại có vẻ lạnh lùng bạc tình, nhưng gần quá lại khó tránh khỏi bị người lợi dụng.
Đối với một đứa nhỏ mà lại có quá nhiều suy tính như vậy, quả thực làm người ta rất mệt mỏi.
Nhưng Tự Cẩm và đứa bé này thì khác hẳn, là đứa con hắn toàn tâm toàn ý mong chờ được sinh ra. Không có ý đồ chính trị, không có quân thần mưu tính. Đối với hắn đứa bé này mới chính là con của hắn.
Cầm lấy khăn, Tiêu Kỳ rón rén lau mồ hôi trên trán Tự Cẩm, nhìn nàng ngủ say sưa thì biết nàng thật sự rất mệt. Nếu không dựa vào sự ghen tuông dấm chua của nàng, biết rõ mình chờ ở bên ngoài, chỉ cần có thể chịu đựng được thì cũng nhất định phải nhìn mình một cái mới bằng lòng ngủ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ liền không nhịn được cong khóe môi lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play