Lúc Tự Cẩm tỉnh lại trong phòng im ắng, góc phòng đốt một chiếc đèn cung đình, bên ngoài chụp một cái lồng, tỏa ánh sáng mờ ảo không hề chói mắt. Nàng xoay người định ngồi dậy, bụng đói sôi lục bục, trong phòng cũng không có ai gác, người đi đâu hết rồi nhỉ.
Tự Cẩm vừa mới nghĩ như thế, định nhổm người dậy thì có giọng nói vọng tới, "Nàng tỉnh rồi à?"
Tự Cẩm nghe được thanh âm này giật mình, nhất thời kinh ngạc ngây người, cảm xúc bỗng chốc ùa về.
"Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tự Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, gương mặt Tiêu Kỳ liền xuất hiện trước mắt nàng, "Hoàng … Hoàng thượng... sao người vẫn còn ở đây?" Quả thực Tự Cẩm bị dọa ngây người, hai mắt chăm chú nhìn Tiêu Kỳ, tưởng là mình hoa mắt.
Theo quan niệm bấy giờ, phòng sinh bị coi là chỗ xúi quẩy, hoàng đế có thân phận tôn quý như vậy, làm sao có thể ngủ trong này chứ?
Người hiện tại thì không quan tâm phòng sinh hay không, chồng của người ta còn ở bên cạnh lúc vợ sinh kìa. Nhưng cổ nhân vẫn rất kiêng kị chuyện này , Tiêu Kỳ... tại sao Tiêu Kỳ lại ở chỗ này?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play