Tiêu Kỳ sững sờ, ánh mắt nhìn con trai chăm chú, "Con nói cái gì?" Con trai mở miệng nói chuyện ư?
"Phụ hoàng, bế, bế!" Dục Thánh thấy phụ hoàng còn không chịu tới, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, đôi mắt to tròn bỗng ngập nước. Dáng vẻ đáng thương khiến cho lòng người mềm nhũn.
Tiêu Kỳ làm gì còn quản chuyện khác nữa, bước nhanh đến phía trước bế con lên, cười như một kẻ ngốc vậy, "Nói lại cho phụ hoàng nghe nào."
Dục Thánh không chịu mở miệng, trước ngực áo đính đầy cháo, tay áo và mặt đều là thịt và cháo, người toàn mùi thức ăn, ôm cổ phụ hoàng, cái đầu nhỏ cọ đến trên vai hắn, làm cho cổ Tiêu Kỳ cúng dính đầy thịt và cháo.
Tiêu Kỳ:...
Tự Cẩm:...
Tự Cẩm cảm thấy rất bi thương. Con trai mở miệng nói, chữ đầu tiên không phải gọi mẫu phi. Nàng ngày đêm ở với bé, rõ ràng hai mẹ con các nàng ở chung lâu nhất. Kết quả, tiểu tử không có lương tâm, lại còn thân cận với Phụ hoàng hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play