Lời nói của Tiêu Kỳ khiến Tự Cẩm sững sờ, ngay sau đó liền cười cười, trên mặt thoải mái nhiều so với trước, mắt nhìn hắn, nghiêm túc nghiêm túc và nghiêm túc nói: "Không, là thiếp muốn nói, Hoàng thượng là ánh sáng cùng hy vọng duy nhất của thiếp trong bóng tối. Vậy, người có nguyện ý trở thành ánh sáng và hy vọng của thiếp không?"
Lần này là Tiêu Kỳ trầm mặc. Hắn đã hiểu được hàm nghĩa thật sự trong lời nói của Tự Cẩm. Cứ thế nhìn nàng, không chớp mắt, tim đập từng hồi, từng nhịp, từng nhịp chậm rãi tăng đều, xoay tròn thành trận cuồng phong.
Sau đó có chút cảm giác mừng thầm xông lên đầu, không khỏi dương dương đắc ý nghĩ, kỳ thật trong lòng Hi Ngôn Thanh, hắn quan trọng hơn rất rất nhiều so với Tần Tự Xuyên.
"Ta... Đương nhiên nguyện ý."
Nhìn Tiêu Kỳ lúng túng ngẩng đầu lên, Tự Cẩm nắm tay áo hắn, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai của hắn. Cảm giác an tâm bao trùm tất cả, một lòng nặng trĩu mới thật sự rơi xuống.
"Tiệc đầy năm còn tổ chức sao?"
Không biết rõ qua bao lâu, Tự Cẩm mới hỏi, vấn đề này rất trọng yếu. Quan hệ đến vị trí sủng phi của nàng có chắc chắn hay không, có quyền lợi gì trong hậu cung này. Trải qua chuyện lần này, Tự Cẩm hiểu ra được một đạo lý. An phận chỉ giữ được khi ngươi còn chưa thành công. Một khi ngươi đã đến bên cạnh hoàng đế, ở vị trí chạm tay có thể bỏng mà còn muốn bảo trì an phận, vậy thì chuyện lần này chính là một bài học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play