"Trẫm muốn khai khoa thi cử, nhưng mà làm không được. Mấy lão thất phu trên triều đình kia tìm mọi cách ngăn trở trẫm tuyển dụng người tài, quả thực đáng giận."
Nếu trong triều đình có đại lễ ăn mừng lớn mới có thể mở khoa thi cử, ví dụ như như tân hoàng đăng cơ hoặc chuyện vui lớn mới có cơ hội này, bình thường không thể tùy ý mở khoa thi cử, sẽ bị dân chúng quan viên mắng chết.
"Trên không có học đồ nghèo, dưới không có gia tộc chống. Muốn mở khoa thi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của mấy lão già này, trẫm muốn làm cũng phải suy nghĩ cẩn thận."
Mấy sĩ tộc thế gia và học đồ nghèo này có sự phân biệt rất rõ, tuyệt đối không thể ăn chung một bàn. Hoàng đế muốn tuyển chọn người tài từ nhóm học đồ nghèo này nghĩa là đánh thẳng vào lợi ích của sĩ tộc thế gia, bọn họ đương nhiên liều chết phản kháng.
"Thiên hạ của Tiêu gia Trẫm mà vẫn phải nhìn mắc mặt của mấy lão thất phu này, còn ra thể thống gì nữa!"
Tự Cẩm đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, nàng biết rõ Tiêu Kỳ không cần nàng trả lời, hắn chỉ cần một người lắng nghe hắn nói, cho nên nàng sắm vai nhân vật này thật tốt là được. Dù sao nàng nghe gì, thấy được gì ở chỗ này thì ra đến cửa phòng một chữ cũng không thể nói ra.
Không phải Tiêu Kỳ tin tưởng nàng sẽ không nói, mà hắn tin với thân phận của nàng bây giờ sẽ không dám nói. Một mặt khác, trên cơ bản mà nói thì Tự Cẩm và Tiêu Kỳ lại có một điểm giống nhau, đều là người đáng thương. Hắn bị quan viên sĩ tộc áp chế, nàng bị hoàng hậu quý phi trong hậu cung áp chế, hai người cùng khổ bức như nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play