“Lý thím, bộ dạng thím lúc này là sao thế? Tô ca nhi là cháu ruột của thím, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận gì.” Đường Thời An lên tiếng, rõ ràng là muốn giúp Dương Tô. Dù gì, nếu không có Dương Tô làm chứng, nỗi oan của Nhiễm Hi cũng chẳng dễ gì rửa sạch.
“Đây là chuyện nhà ta, Đường tiểu tử, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào. Chẳng lẽ vừa mới định thân với Bạch ca nhi, liền muốn rước cháu trai ta về làm tiểu thiếp?” Dương Lý thị giọng điệu đầy châm chọc, không biết là đang cố tình ghê tởm ai.
“Ta đương nhiên không quản chuyện nhà thím, chỉ là sợ thím mang tiếng xấu, khiến người ngoài cho rằng dân Dương gia thôn đều đối đãi thân nhân như vậy. Sợ rằng sau này chẳng ai dám gả cô nương hay ca nhi vào thôn nữa.” Hắn cố tình dùng dư luận gây áp lực. Dù không thân thiết với Dương Tô, nhưng có thể giúp được chút nào hay chút ấy.
Lời này rõ ràng là nói cho thôn trưởng nghe. Đường Thời An nhìn ra, người duy nhất có thể khống chế Dương Lý thị lúc này chỉ có thôn trưởng.
“Dương Lý thị, chuyện này là lỗi của ngươi. Nếu ta còn phát hiện ngươi đánh chửi Tô ca nhi, ta sẽ đứng ra làm chủ, để Tô ca nhi tách ra sống riêng. Dù gì, chỉ cần thêm hai ba năm nữa, nó có thể tự lập, tự nuôi sống bản thân.”
Là thôn trưởng, ông phải suy nghĩ cho cả thôn. Chuyện Dương Lý thị đánh chửi Dương Tô trước nay không ai để tâm, nhưng giờ Đường Thời An cố ý làm lớn chuyện, e rằng sẽ lan truyền khắp nơi. Nhìn thái độ của hắn, thôn trưởng cũng hiểu, tên tiểu tử này càng lúc càng thay đổi, nhưng cách đối phó người khác thì vẫn không khác mấy đám lưu manh.
Có thôn trưởng lên tiếng, Dương Lý thị đương nhiên không dám công khai làm gì Dương Tô, nhưng sau lưng ai biết được thế nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT