Văn Mộc đưa tay day trán, không ngờ dù suy tính kỹ càng, hắn vẫn nói sai. Là người luôn làm chủ trong giới buôn bán, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau đầu như vậy. Cũng chỉ có thể trách người hắn cử đi thăm dò không phải người thân tín, nên mới không nắm rõ được số người trong cửa hàng hay thân phận của họ.
“Là ta hiểu lầm, xin lỗi.” Giờ hắn còn có thể làm gì khác ngoài xin lỗi? Cũng may không có ai khác nghe thấy, nếu không e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đối phương.
Chuyện này vốn chỉ là một hiểu lầm, giải thích rõ thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Dương Lộ chỉ lắc đầu, tỏ ý không để tâm.
“Ta xin hỏi, khi nào họ có thể đến?” Đứa nhỏ trong nhà đang bệnh, hắn không tiện đến tận nơi quấy rầy, chỉ đành đợi chủ quán về rồi nói chuyện.
“Cái này khó mà nói chắc được. Hay là công tử để lại địa chỉ, chờ lão bản về, ta sẽ sai người đến báo.” Thấy hắn có vẻ sốt ruột, Dương Lộ đề xuất một cách.
“Vậy thì phiền ngươi. Nhà ta ở con hẻm phía Đông, chỉ cần hỏi Văn phủ là sẽ tìm ra. Đến lúc đó cứ nói là người của tiệm Quả Tử Thủy là được.” Văn Mộc cũng chỉ có thể làm vậy. Nếu quá vài ngày mà vẫn chưa có tin tức, hắn sẽ đích thân đến một chuyến. Chỉ mong việc làm ăn này có thể chốt trước khi hắn phải đi xa.
Nghe đến hai chữ “Văn phủ”, Dương Lộ lập tức hiểu ngay thân phận người này không đơn giản. Không chỉ trong trấn, mà ngay cả các làng xóm quanh đây, ai mà không biết đến Văn lão gia? Nhìn vị công tử này còn trẻ như vậy, e rằng là cháu của Văn lão gia. Có điều hắn tên gì và là người thế nào thì Dương Lộ chưa từng nghe qua, có lẽ do không thường ở Thanh Sơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT