Chỉ dựa vào việc chồng Ngụy Tử toàn thân sinh mủ chết thành như vậy, cô ấy còn có thể đi nhặt xác liền biết, cô ấy rất thiện tâm, cũng xứng đáng có được điều tốt đẹp hơn.
“Tôi còn có thể ra ngoài sao?” Ngụy Tử coi lời này như một sự an ủi, không có sự ngạc nhiên, cũng không có sự thất vọng.
Sẽ được, tôi đảm bảo!” Bạch Lăng Vi chạm vào phần thối rữa trên mặt Ngụy Tử, đợi hệ thống chủ thu thập xong hàng mẫu, vung tay sử dụng dị năng chữa trị cho Ngụy Tử.
“Xèo xèo!” Tiếng như ăn mòn nhẹ vang lên, vết thương thối rữa trên người Ngụy Tử, viền ngoài không ngừng bốc khói xanh, giống như dầu sôi, có cảm giác như đang chiên xào..
Ngụy Tử sững lại một chút, sau đó vặn vẹo mặt, muốn đưa tay gãi: “Thật ngứa…”
Bạch Lăng Vi vội vàng giữ chặt tay Ngụy Tử lại, bắt đầu quan sát kỹ vết thương: “Không được gãi, nhịn đi, có phản ứng chính là chuyện tốt.”
Một phút sau, miệng vết thương của Ngụy Tử bình tĩnh trở lại, cô ấy vốn dĩ = vẫn luôn dùng sức xoắn, cũng không hề cảm thấy khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play