Cố Miên Lương liếc mắt nhìn hắn một cái: “A Phất muốn thu đồ đệ?”
“Ngươi biết không, Thanh Trúc Sơn trước nay luôn đóng cửa, không có sự cho phép của ta, người không liên quan không được tiến vào.”
Ân Lĩnh Tây vội vàng giải thích nói: “Là chưởng môn sư bá kêu ta đến đây trước.”
Vừa rồi còn gọi là chưởng môn đại nhân, giờ đã đổi thành chưởng môn sư bá.
Phất Tri kéo lại cổ áo, tầm mắt Ân Lĩnh Tây ở trên cái gáy trơn bóng của hắn tạm dừng một chút, nhưng rất nhanh liền dời đi.
“Chưởng môn sư huynh cảm thấy bên người ta quá quạnh quẽ, giúp ta thu một đồ đệ.” Phất Tri nói: “Sư thúc, vậy ta đi trước.”
Cố Miên Lương khẽ xoa đầu ngón còn dính thuốc, đưa lọ thuốc mỡ trong tay cho Phất Tri, sau đó mới nói: “Đi đi.”
Phất Tri một mình đến đây, khi rời đi phía sau lại mọc thêm một cái đuôi nhỏ.
Thật ra hắn cũng không ngờ Ân Lĩnh Tây sẽ dùng cách này để trà trộn vào đây, cũng không biết hắn làm cách nào mà lại được chưởng môn sư huynh chọn trúng.
Đại điện Thương Ngô Phong nằm trên đỉnh ngọn núi nơi cao nhất, đỉnh núi quanh năm tuyết đọng, ở trước đại điện có tổng cộng 636 bậc thang.
Độ cao này đối với Phất Tri mà nói bất quá chỉ là khoảng cách nửa cái hô hấp là có thể tới, nhưng hôm nay không phải chỉ có một mình hắn.
Tay áo hắn bị người bắt lấy, Ân Lĩnh Tây sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói: “Kiếm…… Kiếm Tôn, ta theo không kịp, ngài chậm một chút.”
Nơi này gió lạnh tàn sát bừa bãi, linh khí so với bên ngoài sắc bén hơn nhiều, hắn một thiếu niên 17-18 tuổi còn chưa đến Trúc Cơ tất nhiên chịu không nổi.
Phất Tri nhìn hắn diễn, cũng không nói gì, trực tiếp đem hắn xách vào trong điện Thương Ngô.
Trong điện quạnh quẽ không có chút nhân khí, ở trung tâm có treo một bức họa, là tông chủ đầu tiên sáng lập lên Thiên Diễn Tông.
Phất Tri nói: “Thương Ngô Phong không có quá nhiều quy củ, nghi lễ thu đồ càng đơn giản, chỉ cần dập đầu ba cái với vị tiền bối này là có thể nhập môn hạ của ta.”
Ân Lĩnh Tây nghe lời quỳ xuống, cung cung kính kính làm lễ bái sư.
Ba lạy đã xong, hắn cương trực thẳng lưng, một đầu ngón tay hơi lạnh ở giữa mày hắn điểm một cái, ngay sau đó, một điểm ngân quang hoàn toàn đi vào giữa mày hắn.
Ân Lĩnh Tây sửng sốt.
Phất Tri buông tay, rũ mắt: “Sư đồ khế đã kết, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đại đệ tử dưới môn hạ của ta.”
Sư đồ khế, chủ yếu là một loại thủ đoạn để bảo hộ đệ tử, đối với hai đương sự lập khế cũng không có gì nguy hại. Thứ bắt buộc duy nhất chính là sư đồ khế chỉ có Phất Tri mới có thể cởi bỏ.
Thần hồn tựa hồ chút dao động như có như không, tạo thành sợi dây vô hình liên kết với người trước mắt, Ân Lĩnh Tây tỉ mỉ thể hội cảm giác kỳ diệu này, sau đó mới mở miệng nói: “Sư tôn, về sau ta sẽ ở nơi này sao?”
Hai chữ sư tôn này, nói ra vô cùng tự nhiên.
“Chỗ này chỉ là nơi ta bế quan, hằng ngày sẽ ở sau núi.”
Phất Tri ngự kiếm, mang theo tiểu đồ đệ mới nhận đi tới phía sau núi, nơi này chỉ có ba gian trúc ốc phổ phổ thông thông, trừ cái này ra, chẳng còn thứ gì khác.
Hắn để Ân Lĩnh Tây tự mình tìm một chỗ ở.
Lúc này trời đã khuya, mặt trăng trên bầu trời lặng lẽ sáng tỏ, chỉ còn thiếu một góc nhỏ, ngày mai chính là trăng tròn.
Phất Tri đột nhiên nói: “Ngày mai, ngươi tạm thời đi đến chủ phong chỗ chưởng môn sư huynh đi, ngày mười lăm, mười sáu, hai ngày này ngươi không cần ở Thương Ngô Phong.”
Ân Lĩnh Tây còn đang thu dọn đồ vật, cũng không hỏi nhiều, lập tức ngoan ngoãn đáp ứng, thiếu niên giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Sư tôn yên tâm, ta nhất định không gây thêm phiền toái cho chưởng môn sư bá.”
Sáng sớm ngày kế, hắn dưới tầm mắt chăm chú của Phất Tri rời khỏi Thương Ngô Phong.
***
Tối muộn ngày mười lăm ngày.
Mặt trăng lên cao, ánh bạc lạnh lẽo dừng lại trên hàn đàm nằm sâu trong cấm địa Thương Ngô Phong.
Phụ cận hàn đàm tràn ngập sương tuyết mỏng manh lạnh lẽo, hàn ý thấu xương thấm vào cốt tủy, hóa thành một màn sương mù che phủ thân ảnh đang nằm bên hàn đàm.
Ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng kêu rên áp lực.
Phất Tri chỉ mặc một kiện áo trong màu trắng đơn bạc, ngâm mình trong hàn đàm, y phục trắng ướt dầm dề trở lên trong suốt dán trên người, phác họa ra từng đường nét yêu kiều.
Kiếm Tôn ngày thường lạnh lùng đạm mạc, lúc này gương mặt lại tái nhợt dị thường, trông vô cùng yếu ớt, đôi môi hồng nhạt bị hắn cắn ra máu, màu đỏ yêu dị quyến rũ câu nhân, đẹp đến kinh tâm động phách. Hắn vô lực ngả người bên hàn đàm, trên tay có không ít vết thương, không duyên cớ kí©h thí©ɧ nhân tâm, sinh ra dục vòng bạo ngược.
Phía sau lưng chỗ cột sống của hắn thoáng hiện một tia sáng trắng.
Đây là Chí Tịnh Kiếm, là vật chí thuần nhất thế gian trong hàng vạn người không có người thứ hai, trấn áp hết thảy tà khí trong thiên địa, người có được căn chí tịnh cốt này, tu vi chưa đến Đại Thừa, liền không thể hoàn toàn khống chế. Không những vậy, còn bị căn Chí Tịnh Kiếm cốt này hành hạ, phải chịu đau đớn do linh lực phản phệ, mỗi tháng đều sẽ có một ngày thực lực giảm mạnh, tu vi chỉ dư lại một thành.
Trừ bỏ mấy người thân cận trong sư môn, ai cũng không biết, Phất Tri Kiếm Tôn thiên tư tuyệt thế, vào ngày trăng tròn hàng tháng phải chịu một đêm tra tấn như vậy.
A Nhuyễn ở trong thần thức một bên phóng thích thần lực giúp chủ nhân của mình giảm bớt thống khổ, một bên cảm thán nói: “Chủ nhân, dáng vẻ này của người, thật sự không giống diễn xuất chút nào.”
Phất Tri không trả lời nó mà hỏi: Ân Lĩnh Tây tới chưa?
A Nhuyễn ngoan ngoãn cảm ứng một chút trả lời: “Tới rồi chủ nhân.”
Phất Tri: Thật đúng là chờ mong, không biết gia hỏa này sẽ làm gì đây.
A Nhuyễn không hiểu sao lại cảm ứng được sự hưng phấn truyền đến từ thần hồn chủ nhân, meo meo khẽ run, không dám lên tiếng.
Ong ——
Cấm chế của cấm địa bị kích hoạt.
Một cổ hơi thở của Ma tộc xa lạ lại quen thuộc càng ngày càng gần.
Kiếm Tôn đang cả người vô lực hôn mê tựa hồ cảm ứng được điều gì, ngón tay thon dài mang theo vô số vết thương khẽ giật giật, lông mi run lên, tựa hồ muốn mở mắt ra, nhưng lại không cảm nhận được sát ý, thân thể không muốn tỉnh lại.
Một nam tử y phục màu đen thêu hoa văn kim sắc sẫm chậm rãi xuất hiện ở chỗ này, Ân Lĩnh Tây rút bỏ lớp ngụy trang ban ngày, cặp mắt hẹp dài phong lưu quét qua từng tấc cơ thể Phất Tri, cuối cùng dừng lại trên đôi môi bị cắn đến sưng đỏ chảy máu.
Xinh đẹp làm sao.
Hắn nghĩ.
Tựa như một đóa tuyết liên nở rộ trong sương tuyết.
Ân Lĩnh Tây giống như bị hồ ly tinh câu mất hồn phách, si mê bước vào hàn đàm, dán sát vào người Phất Tri, nhẹ nhàng ngửi ngửi hương thơm mát lạnh trên người y.
…… Thật muốn nuốt chửng người trước mắt vào trong bụng, xương, thịt, máu, cùng linh hồn mỹ vị nhất, tất cả đều nuốt vào trong bụng.
Trước khi nhìn thấy Phất Tri, hắn luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị nhàm chán, giống như đi theo lộ tuyến đã được định sẵn, thẳng đến khi nhìn thấy y, lần đầu tiên hắn sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt như vậy.
Cho dù là tàn khuyết, tổn hại, chẳng sợ người này sau khi tỉnh lại hận không thể gϊếŧ hắn.
Nhưng…… Chỉ cần có được là tốt rồi.
Không từ thủ đoạn, cũng là một loại thủ đoạn.
Không biết, Kiếm Tôn xưa nay luôn quạnh quẽ, qua đêm nay tỉnh lại sẽ là phản ứng gì.
Ân Lĩnh Tây nở nụ cười phong lưu, đáy mắt là ác ý không chút che giấu cùng hài hước, hắn đem Phất Tri nửa bế lên, một tay khác thăm dò đi xuống, muốn cởi bỏ y phục vướng víu che khuất thân thể kiều diễm.
Đúng lúc này, kiếm cốt trên lưng Phất Tri chợt bộc phát ra một trận kiếm quang lóa mắt, hung hăng hất văng Ân Lĩnh Tây ra xa!
Đồng tử Ân Lĩnh Tây chợt co rụt lại, động tác cực nhanh tránh đi, nước trong hàn đàm bị đánh bay tứ tán, rơi trên mặt đất, nháy mắt liền kết thành băng!
Hắn buông tay, híp mắt nhìn về phía sau lưng Phất Tri: “Kiếm cốt hộ chủ…… Đây là, Chí Tịnh Cốt?”
Kiếm quang bàng bạc hộ chủ chậm rãi tiêu tán, một lần nữa chui lại vào xương sống lưng Phất Tri.
Ân Lĩnh Tây ánh mắt kỳ dị: “Phiền phức rồi đây……”
Chí Tịnh Cốt mạnh mẽ bá đạo, ngay cả tà ma thượng cổ vạn năm trước chỉ biết tàn sát gϊếŧ chóc Ngăn Sinh cũng phải kiêng kị, lúc chủ nhân mất đi ý thức, nếu cảm ứng được ác ý, sẽ tự động hộ chủ, hôm nay hắn không có phúc được hưởng tư vị của Phất Tri Kiếm Tôn rồi.
Thôi.
Ân Lĩnh Tây nhắm mắt, đem tất cả ma khí quanh người áp xuống, ác ý dưới đáy lòng cũng mạnh mẽ ấn xuống, lúc này mới từng bước một đến gần Phất Tri.
Hắn mềm nhẹ hôn lên đôi môi Phất Tri, trằn trọc một hồi, một mạt lưu quang màu đen từ môi lưỡi đang quấn lấy nhau của hai người tiến vào thân thể Phất Tri.
Ân Lĩnh Tây ngược lại hôn đến nghiện, gia tăng nụ hôn này.
Kiếm Tôn đang hôn mê có chút thở không nổi, âm thanh nức nở nhỏ vụn tràn ra, có dấu hiệu tỉnh lại.
Ân Lĩnh Tây khựng lại, sau đó bất đắc dĩ dừng lại, nhẹ giọng nói: “Thời gian đợi quả chín luôn thật khó khăn……”
“Sư tôn yêu dấu à……Ta chờ ngày ngươi tự đem bản thân hiến cho ta, tính cả căn Chí Tịnh Cốt này nữa… ”
Bên trong hàn đàm cuối cùng chỉ còn lại có một người.
A Nhuyễn: “Chủ nhân, sắc dục đi rồi.”
Phất Tri chậm rãi mở mắt ra, đôi môi đỏ thắm quyến rũ, đáy mắt vẫn còn đọng lại vẻ lười biếng.
Hắn giơ tay chạm vào vị trí trái tim của mình: “Thật biết chơi.”
A Nhuyễn: “Chủ nhân, tên gia hỏa này vừa mới hạ Hoan Tình Cổ lên ngài.”
Phất Tri: “Ta biết.”
Hoan Tình Cổ chính là một trong bảy đại cổ trùng đã tuyệt tích từ lâu, một tử một mẫu, người bị hạ tử cổ sẽ đối với người mang mẫu cổ trong thân thể dần nảy sinh tình yêu, sau ba tháng, tử cổ hoàn toàn thành thục, người trúng cổ cũng sẽ rễ tình đâm sâu với người mang mẫu cổ.
A Nhuyễn: “Chủ nhân, có cần ta giúp ngài lấy ra không?”
Phất Tri lười biếng nói: “Không cần,” hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ta còn chưa từng thể hội qua tư vị động tình, nếm thử một chút cũng không có gì.”
Kể từ khi hắn bò lên Thần Uyên, trở thành một trong 3000 vị thần trong Thần giới, chưởng quản vô số tiểu thế giới, sống trong thần cung ngày một cao, ôm lấy sự cô độc và lạnh lẽo.
Trong Thần Uyên khắp nơi tràn ngập gϊếŧ chóc, không có tín nhiệm, không có nghỉ ngơi, nhưng mỗi ngày đều thực kí©h thí©ɧ, một khi rời đi, cảm giác trống rỗng hư không có thể đem người ta bức điên.
—— mà hắn cũng thật sự điên rồi.
Linh hồn phân liệt thành cái dạng này, xem như trường hợp độc nhất trong 3000 vị thần của Thần giới đi.
Nhưng……Cũng có sự hưng phấn đã lâu không có.
Người hiểu rõ hắn nhất, đương nhiên chỉ có chính hắn, kí©h thí©ɧ mà hắn thích, sắc dục liền cho.
Phương án trị liệu của Thần giới quả thật cho hắn một kinh hỉ lớn……
***
Sáng sớm ngày thứ hai.
Phất Tri ở trong hàn đàm linh khí đầy đủ điều tức một đêm, phản phệ Chí Tịnh Cốt miễn cưỡng được đè ép xuống, chỉ là tu vi còn chưa khôi phục, vẫn là một thành không hơn không kém.
Muốn hoàn toàn khôi phục chắc phải tới ngày mai.
Hắn tay chân nhũn ra rời khỏi Hàn Đàm, chân trần đi đến nơi để y phục, cầm từng cái mặc lên, áo ngoài trắng tinh sạch sẽ bằng phẳng, cổ áo kín mít.
Phất Tri không để tâm mái tóc đen còn đang ướt nhẹp, tùy ý xõa sau thắt lưng, chậm rãi ra khỏi cấm địa.
Hắn đi rất chậm, nửa phần sức lực cũng nhấc không nổi, nhưng thần sắc lại lãnh đạm không khác gì ngày thường.
Thời điểm đi đến cửa cấm địa, hắn lảo đảo một chút, giây tiếp theo đã được người đỡ lấy.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng quan tâm dò hỏi ——
“Sư tôn, ngài không có việc gì đi?”
Phất Tri sửng sốt một chút, lòng bàn tay đang đỡ lấy hắn ấm nóng như lửa, nhiệt độ giống có thể xuyên qua da thị truyền vào trong lòng hắn.
Cảm giác rung động trước nay chưa từng có tựa như dòng điện lưu tê tê dại dại, chạy dọc cả cơ thể, đáy lòng như có thứ gì nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, chậm rãi sinh ra khát vọng lạ lẫm.
Hắn ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền đâm vào một đôi mắt thanh triệt hiện rõ vẻ lo lắng.
Đồ đệ hắn mới thu tinh thần phấn chấn mà thuần túy, trong sáng sớm, y giống như một một mặt trời nhỏ nhiệt liệt ấm áp, dễ dàng hòa tan băng tuyết, chiếu vào trái tim người khác.
Kiếm Tôn luôn luôn lãnh đạm chợt nhíu nhíu mày, giơ tay đặt lên vị trí trái tim, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.