Phất Tri dừng một chút, rút tay về, đứng vững nói: “Hôm qua không phải ta đã nói ngày mai mới được quay về sao?”
Ân Lĩnh Tây ngượng ngùng vò đầu nói: “Là như này sư tôn, các sư huynh sư tỷ ở chủ phong đều nhất quyết phải luận bàn với ta, nhưng ta không mạnh bằng bọn họ, bị đánh rất đau…… Liền trở lại.”
Thoạt nhìn quần áo trên người hắn so với lúc đi rách nát hơn không ít.
Ân Lĩnh Tây xin lỗi nói: “Sư tôn, ta khiến ngài mất mặt rồi.”
Hắn giấu hai tay ra sau lưng, làm ra dáng vẻ vô cùng hổ thẹn, trong lúc lơ đãng để lộ những vết bầm xanh xanh tím tím trên cánh tay cho Phất Tri nhìn, vết thương chất chồng trên da thịt trắng nõn, trông chói mắt cực kì.
Nơi nào đó dưới đáy lòng Phất Tri giống như bị người cứa qua, có chút nhói đau.
Hắn nghiền ngẫm thể hội loại cảm giác này một chút, một lát sau mới đưa lọ thuốc mỡ Cố Miên Lương đã cho hắn đưa qua: “Cầm dùng đi.”
Ân Lĩnh Tây hai mắt mở to, nhận lấy lọ thuốc cười nói: “Cảm ơn sư tôn!”
Nụ cười tươi sáng rực rỡ thật dễ dàng thu hút ánh nhìn, ánh mắt Phất Tri hơi dừng lại, ngay sau đó liền dời tầm mắt: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy cho ngươi tâm pháp, sau này lúc đi chủ phong cũng không sợ bị bắt nạt nữa.”
Kế tiếp gần một tháng thời gian, Phất Tri đều chuyên tâm dạy dỗ Ân Lĩnh Tây tu luyện.
Ân Lĩnh Tây cũng chịu được, không có nửa điểm lười biếng, sáng sớm tối muộn thỉnh an một lần, thậm chí tự tay nấu cơm, làm Phất Tri đã tích cốc nhiều năm lại lần nữa có thói quen một ngày ba bữa.
Nếu không phải mỗi đêm trăng tròn hắn đều tìm đến chỗ Phất Tri nếm thử chút ngon ngọt, thì quả thật chính là một đệ tử ba tốt.
……
Đêm đã khuya.
Phất Tri đứng bên cửa sổ, nhìn tiểu đệ tử còn đang đứng dưới tàng cây luyện tập chiêu thức mới, ánh mắt vẫn luôn chuyên chú đuổi theo thân ảnh kia, không rời mắt dù chỉ là một chút.
Cảm giác rung động trong lòng mấy ngày này càng lúc càng gia tăng.
Vị tiểu đồ đệ hắn vừa thu được này thiên phú cực cao, rất nhiều phương diện chỉ cần chỉ điểm một chút liền hiểu, nhưng một số tư thế công kích luôn là không bắt được trọng điểm, cần hắn phải cầm tay dạy dỗ mới có thể tốt hơn một chút.
Nhưng…… Tư thế càng thân cận, cảm xúc xa lạ cuồn cuộn dưới đáy lòng hắn liền càng thêm rõ ràng.
Rất muốn lại gần thêm một chút, sau đó, lại gần thêm một chút.
Hắn bởi vì Chí Tịnh Cốt, chưa bao giờ rời khỏi Thương Ngô Phong quá lâu, đối với tình yêu thế gian vô cùng xa lạ, cũng không biết mình đang bị làm sao, thân ảnh Ân Lĩnh Tây ngày ngày khắc ở trong lòng, vứt đi không được, nhớ nhung suy nghĩ, tất cả đều là y.
Hắn xưa nay đã quen quạnh quẽ xa cách, cũng am hiểu ẩn nhẫn khắc chế, loại cảm xúc xa lạ này vẫn chưa biểu lộ trực tiếp ra ngoài.
Lá cây lác đác lưa thưa rơi xuống trong bóng đêm, Ân Lĩnh Tây xoay người vung kiếm, mũi kiếm thẳng tắp chía về hướng Phất Tri đang đứng bên cửa sổ. Thấy hắn liền cười cười thu kiếm nói: “Sư tôn, ta có tiến bộ hơn chút nào không?”
Phất Tri gật gật đầu: “Lĩnh Tây, con vào đây.”
Ân Lĩnh Tây nghe lời đi vào: “Sư tôn có chuyện gì dặn dò?”
Phất Tri: “Thí luyện tân đệ tử rất nhanh liền đến rồi.”
Theo truyền thống của Thiên Diễn Tông, các đệ tử nhập môn được một tháng sẽ có một thí luyện, kiểm tra thành quả tu luyện của bọn họ trong khoảng thời gian này, sẽ có nguy hiểm nhất định, mục đích chính là tinh giản các đệ tử trong tông môn.
Nói cách khác, lần thí luyện này chắc chắn sẽ có thương vong.
Ân Lĩnh Tây hai mắt mở to: “Sư tôn, ta đã chuẩn bị tốt, sẽ không để ngài mất mặt!”
Phất Tri nhíu mày, tựa hồ còn muốn nói thêm cái gì, dư quang thoáng nhìn, lại vô tình thấy được trong góc có một quyển sách rơi xuống, hắn dừng lại một chút hỏi: “Đó là đồ của con làm rơi sao?”
“Dạ?” Ân Lĩnh Tây quay đầu, đem quyển sách kia nhặt lên, nghi hoặc nói: “Cái này…… Hình như là sách của Thanh Vân sư huynh, hẳn là lúc huynh ấy đến đây quét tước dọn dẹp không cẩn thận làm rơi.”
Hắn tùy tay lật hai cái, ngay sau đó mặt mày sửng sốt.
Đây là một cuốn bí tịch tâm pháp《 Thôn Long Thập Bát Quyết 》, nhưng bên trong lại vẽ song tu đồ của hai nam tử, âu yếm triền miên, hết sức lộ liễu.
Phía sau hắn truyền đến âm thanh dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói vẫn lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng lúc ngất xỉu bị hôn môi cũng sẽ tràn ra tiếng rêи ɾỉ câu hồn.
Ân Lĩnh Tây ánh mắt đen tối, vuốt ve cuốn ‘ bí tịch ’ trong tay, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một nụ cười.
Rất nhanh hắn đã vội vàng xoay người, tròng mắt hiện lên vẻ hoảng loạn đem cuốn bí tịch này giấu sau lưng, dùng một lời nói dối sứt sẹo trả lời: “Không có gì đâu sư tôn, chỉ là một cuốn bí tịch bình thường mà thôi.”
Cái dạng này của hắn, cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra cuốn bí tịch kia có vấn đề.
Quả nhiên, sắc mặt Phất Tri hơi trầm xuống: “Là loại công pháp vi phạm lệnh cấm gì?”
“Không phải!!!”
Gần đây cũng có mấy lời đồn đãi, nghe bảo từng có người ở Thương Ngô Phong cảm nhận được ma khí, Phất Tri híp mắt nói: “Lấy ra, nếu Thanh Vân thật sự phạm sai, hành động này của con chính là bao che cho nó.”
Ân Lĩnh Tây nhấp môi, đem cuốn bí tịch mình giấu diếm chậm rì rì đặt lên bàn.
Ánh nến làm sườn mặt trắng nõn của Phất Tri nhiễm một tầng mật sắc, hắn rũ mắt nhìn cuốn bìa bí tịch khẽ đọc: “Thôn Long Thập Bát Quyết?”
Ngay sau đó, ngón tay thon dài mở ra trang đầu tiên.
Bức họa hoạt sắc sinh hương thẳng tắp đập vào mắt, trang giấy ố vàng cùng ngón tay Phất Tri giao nhau tạo ra vẻ gợϊ ȶìиᏂ khác, khiến người không thể dời mắt.
Phất Tri dừng lại một chút, một lúc sau mới lật sang trang thứ hai.
Ân Lĩnh Tây nhìn kỹ thần sắc của y, lại không phát hiện nửa phần dao động: “Sư tôn, người không tức giận sao?”
Đám nhân sĩ chính đạo không phải ghét nhất loại đồ vật này sao?
Trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt ở trận đại chiến kia, hắn còn chưa từng gặp qua dáng vẻ vị sư tôn này của mình tức giận đâu.
Ân Lĩnh Tây cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy thanh âm hơi mang theo nghi hoặc của Phất Tri hỏi: “Vì sao phải tức giận? Mặc dù cuốn bí tịch này ta xem không hiểu, nhưng cũng không có liên hệ gì với Ma tộc, chỉ là tư thế này, quá kỳ quái……”
Hắn nhíu mày, đáy mắt thanh thanh lãnh lãnh, thuần túy tựa như ánh trăng dưới hàn đàm, trong veo thấy đáy.
Ân Lĩnh Tây hơi giật mình, ngay sau đó là cảm giác sung sướиɠ khó có thể miêu tả tựa như lửa rừng, đảo mắt liền có xu thế lan ra cả cánh đồng.
Hắn miễn cưỡng không để mình cười ra tiếng.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, vị sư tôn này của hắn lại có thể đơn thuần đến nước này, giống như một trang giấy trắng không hiểu tình ái.
Một người ngây thơ đơn thuần như vậy, sẽ bởi vì Hoan Tình Cổ mà yêu hắn, mà hắn sẽ từng chút từng chút, đem trang giấy trắng này nhiễm màu ái dục, vẫy bẩn nó, làm gương mặt đạm mạc kia lộ ra vẻ vui thích ẩn nhẫn.
Cảm giác hưng phấn làm đầu ngón tay Ân Lĩnh Tây hơi run rẩy, hắn nhẹ giọng nói: “Sư tôn, đây là một loại công pháp tu luyện, người muốn biết không?”
Phất Tri: “Con nói thử xem.”
Ân Lĩnh Tây dán sát vào bên tai Phất Tri nói chuyện, khóe miệng cong cong, sau khi nói xong liền lui về phía sau một bước.
Ngón tay Phất Tri còn đặt trên tranh vẽ, từng tấc ngón tay nghe xong dần trở lên cứng đờ, rất nhanh vành tai liền đỏ ửng hết cả lên.
Kiếm Tôn xưa nay chỉ luôn tĩnh tâm tu luyện, hiển nhiên là lần đầu tiên biết đến loại chuyện này, y giống như bị bỏng nhanh chóng thu hồi tay, ngại ngùng quay đầu đi.
Sau một lúc lâu mới gượng gạo nói: “…… Đem thứ này trả cho Thanh Vân, cũng đừng để nó xuất hiện ở đây nữa.”
Ân Lĩnh Tây cười nói: “Dạ, sư tôn.”
Hắn thuận theo mà cầm cuốn bí tịch rời đi.
Lúc đi đến cửa, Kiếm Tôn thấp giọng tự hỏi một câu: “…… Nam tử cùng nam tử cũng có thể sao……”
Thanh âm nghi hoặc, mờ mịt, mang theo một tia lãnh đạm lại lưu luyến.
Trái tim Ân Lĩnh Tây không biết vì sao đập lỡ một nhịp, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Một lát sau, hắn chắc chắn nói: “Đương nhiên rồi sư tôn, chỉ cần yêu nhau thật lòng.”
Cùm cụp.
Cửa đóng lại.
Chờ người đi rồi, Phất Tri mới từ một bên rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, nghiền mực đề bút.
A Nhuyễn thăm dò hỏi: “Chủ nhân, ngài đây là đang làm gì?”
“À” Phất Tri chậm rì rì phác họa ra một hình người: “Mấy bức họa trong cuốn bí tịch kia không khỏi quá qua loa, chi tiết cũng không được tinh tế, ta tự mình vẽ một cái cho tiểu đồ nhi ngoan này của ta.”
A Nhuyễn khó có thể tin nói: “……? Ngài định đưa cho hắn như thế nào?”
Phất Tri chống cằm, cười cười nói: “Không biết.”
……
Thí luyện tân đệ tử Thiên Diễn Tông rất nhanh liền đến, lần này đệ tử thủ tịch ở chủ phong sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt đệ tử mới nhập môn đi đến khu vực bên cạnh mười sáu quỷ vực, săn gϊếŧ tà hồn cấp thấp.
Kể từ khi mười sáu quỷ vực bị Tu chân giới đánh phá một trăm năm trước, liền nguyên khí đại thương, hiện giờ Quỷ Vương Khê Hữu khó khăn lắm mới đến Phân Thần sơ kỳ, chỉ có thể trốn trong hang ổ không dám nhúc nhích.
Khu vực bên cạnh mười sáu quỷ vực có vô số lệ quỷ tà hồn cấp thấp lang thang, không quá đáng ngại, đã trở thành nơi rèn luyện của không ít tiểu bối.
Phất Tri không đến tiễn Ân Lĩnh Tây, hắn chưa đến mức chết trong loại tiểu thí luyện này.
Bây giờ hắn đang lo lắng một chuyện khác.
Ngày mai lại là trăng tròn.
Lần này trăng tròn cùng bình thường bất đồng, cứ cách 12 năm một lần, ngay âm năm âm tháng âm giờ âm, nguyệt âm thập phần, âm khí hội tụ, là lúc Chí Tịnh Cốt phản phệ nghiêm trọng nhất.
12 năm một lần, mỗi một lần đều giống như toái hồn quát cốt trọng sinh.
Lúc bình thường khi trăng tròn phản phệ, A Nguyễn có thể giúp hắn trấn áp, nhưng lần này không được.
Thế giới này tuy rằng là một thế giới cao đẳng thuộc quyền chưởng quản của hắn, nhưng hắn không phải lấy thân phận chủ nhân thần vực đi vào nơi này, mà là một thân phận bịa đặt không duyên cớ.
Ý thức thế giới vì để duy trì sự ổn định, tuy không dám thật sự gϊếŧ chết hắn, nhưng cũng nơm nớp lo sợ, ở trên người hắn đặt một chút hạn chế tượng trưng.
Phất Tri cũng vui vẻ tiếp thu, dù sao so với những đau đớn hắn đã phải chịu ở Thần Uyên, mấy việc này chỉ có thể coi là tiểu đánh tiểu nháo.
Ban đêm.
Trăng tròn, âm khí hội tụ.
Toàn bộ cấm chế của Thương Ngô Phong đều mở ra, biết được nội tình các phong phong chủ cùng với Cố Miên Lương, đều đem linh thức tỏa định ở trên Thương Ngô Phong, một khi bên trong có việc không thích hợp liền sẽ nhanh chóng chạy đến.
Trung tâm Hàn Đàm, quang mang của Chí Tịnh Kiếm cốt ở sau lưng Phất Tri càng lúc càng sáng, nỗi đau xương cốt và linh hồn tan nát từng tấc xâm nhập vào cảm quan hắn, hiện giờ không có người ngoài, hắn không cần phải diễn kịch, trên mặt nhìn không ra nửa phần đau đớn, an tĩnh ngồi xếp bằng ngồi bên trong.
A Nhuyễn từ trong thần thức hắn bay ra, ngoan ngoãn canh giữ ở bên người hắn.
Nắm lông nhỏ xanh biếc đáng thương hề hề nhìn chủ nhân của mình.
Nó vẫn luôn đi theo bên người Phất Tri, tự nhiên biết tính tình của y.
Ngày thường lười biếng kêu đau, đó chỉ là trêu chọc người khác lúc nhàm chán, nó cũng sẽ meo meo phối hợp với chủ nhân chơi.
Nhưng nếu thật sự đau đớn, chủ nhân sẽ giống như bây giờ, nhìn không ra chút động tĩnh nào.
A Nhuyễn vây quanh Phất Tri dạo qua một vòng, cả nắm lông đều ủ rũ sầu não.
Hai mày Phất Tri chợt nhíu lại, ngay sau đó mở mắt ra, sắc mặt y tái nhợt, che môi khụ một tiếng, dòng máu đỏ thắm tích tích rơi xuống hàn đàm, chớp mắt liền hòa tan.
A Nhuyễn hét lên: “Chủ nhân!”
Nó vội vàng giúp Phất Tri điều chỉnh linh lực hỗn loạn trong thân thể hắn.
“Chủ nhân, vừa rồi làm sao vậy, tâm cảnh của ngài dao động sao?”
Phất Tri không nói chuyện, hắn nâng tay phải lên, đầu ngón tay có một đạo linh tuyến màu bạc uốn lượn hướng đến chỗ mười sáu quỷ vực, rất nhanh linh tuyến sư đồ khế từ màu bạc liền biến thành màu đỏ bất thường.
Hắn trầm mắt nói: “A Nhuyễn, ngươi dùng thần lực đem phản phệ cưỡng chế áp xuống cho ta, Ân Lĩnh Tây xảy ra chuyện rồi.”
A Nhuyễn do dự nói: “Chủ nhân, áp chế phản phệ, ngài sẽ……”
Phất Tri từ hàn đàm bước ra, trong giấy lát tầm mắt liền biến thành màu đen, hắn nhắm mắt lại hòa hoãn một chút.
“Không áp chế thì ta ngay cả Thương Ngô Phong cũng đi không được, cứ áp xuống đi, tóm lại không chết được.”
A Nhuyễn một lần nữa quay trở lại thần thức Phất Tri, thần lực bá đạo buông xuống, áp chế phản phệ của Chí Tịnh Cốt.
Phất Tri lại mở mắt ra, gọi ra Đoạn Trần Kiếm, hóa thành một mạt ngân quang, lặng yên không một tiếng động khỏi Thiên Diễn Tông.