Mười sáu quỷ vực.

Trên vũng bùn bạch cốt trôi nổi lơ lửng, quỷ khí dày đặc khiến đêm tối bao phủ bởi một tầng huyết sắc.

Ân Lĩnh Tây nửa quỳ trên mặt đất, cả người là máu, bên cạnh hắn là mười mấy thi thể đã lạnh thấu của các đệ tử mới nhập môn.

Từ phía trên vang lên tiếng cười tối tăm, quỷ khí nồng đậm ngưng tụ thành một chiếc ghế dựa, một nam nhân tướng mạo quyến rũ lại tàn nhẫn, mềm mại như không có xương đang ngồi bên trên, đuôi mắt là ấn ký truyền thừa tượng trưng cho thân phận chủ nhân Quỷ Vực.

Khê Hữu thưởng thức các ngón tay của mình cảm thán nói: “Thiếu Hoàng các hạ, ngươi cũng có ngày hôm nay……”

“Đến quỷ vực của ta làm khách cũng không nói trước một tiếng, còn để ta bắt được, ngươi nhìn xem, bản thân bây giờ thảm hại đến nhường nào.”

Ân Lĩnh Tây vẫn là dáng vẻ thiếu niên, hắn cố gắng bình ổn huyết khí cuồn cuộn.

Bọn họ sau khi ra khỏi Thiên Diễn Tông liền phân thành sáu tiểu đội cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, nhưng việc hắn không nghĩ tới chính là, hơi thở của mình sẽ bị Khê Hữu, đối thủ một mất một còn phát hiện, càng không ngờ tới không biết từ khi nào, tu vi của Khê Hữu đã tới gần Hợp Thể kỳ, căn bản không phải là Phân Thần sơ kỳ trong lời đồn.

Vừa lúc bắt đầu nhiệm vụ, hắn đã bị Khê Hữu vây ở trong cái pháp trận này, một tiểu đội đệ tử Thiên Diễn Tông đi cùng hắn tất cả đều tử vong.

Mà hắn vì có thể sử dụng thân thể của mình ngụy trang thành dáng vẻ thiếu niên tiến vào Thiên Diễn Tông, dưới mí mắt của các phong chủ tu vi cao thâm bái nhập Thương Ngô Phong, toàn bộ đều dựa vào hoán hình đan trân quý của hoàng thất Ma tộc.

Loại đan dược này có thể giúp hắn hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng duy nhất có một chỗ trí mạng, đó chính là trong vòng một ngày, hắn không thể đồng thời sử dụng linh khí cùng ma khí, nếu không hoán hình đan sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, sau này cho dù tiếp tục dùng, cũng sẽ không có bất luận hiệu quả gì.

Trước khi hắn vào quỷ vực đã vận dụng linh khí, nếu mạnh mẽ sự dụng ma khí, hoán hình đan sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, sợ là cái thân phận ‘ đại đệ tử Thương Ngô Phong ’ này liền phải vĩnh viễn biến mất.

Rõ ràng thực lực có thể phản kháng, cố tình lại dùng không được.

Ân Lĩnh Tây làm Thiếu Hoàng nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghẹn khuất như thế.

“Cái dáng vẻ bây giờ của Thiếu Hoàng điện hạ, lại làm ta nhớ về chút chuyện cũ,…… Khi nào nhỉ, à, đúng rồi, 300 năm trước, ngài lúc đó giống như một con chó quỳ rạp trên mặt đất, ở trong quỷ vực của ta cùng đám lệ quỷ thấp kém nhất tranh thức ăn” Khê Hữu khẽ cười một tiếng.

Trong nháy mắt, tất cả biểu tình trên mặt Ân Lĩnh Tây đều thu lại, đáy mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

“Gọi ngươi một tiếng Thiếu Hoàng, ngươi đúng thật cho rằng mình trời sinh tôn quý, mẫu thân của ngươi chỉ là một ả kỹ nữ nhân tộc thấp kém, sau khi bị Ma Tôn phát hiện nàng sinh hạ ngươi, còn không phải bị sống sờ sờ bóp chết hay sao?”

“Chậc chậc, sau khi ngươi thượng vị gϊếŧ nhiều người như vậy, là muốn bịt miệng của ai đây…… Đáng tiếc...” Lòng bàn tay Khê Hữu hiện lên một đoàn quỷ khí, hóa thành lưới đao bén nhọn lạnh lẽo, “Người nên biết xuất thân của ngươi, vẫn không phải số ít.”

Khê Hữu biết không ít bí mật, từng câu từng chữ đâm vào trái tim người khác, đối phương dù dùng cách nào cũng phải đem những vết thương đã thối rữa trôn sâu trong đáy lòng hắn lần nữa moi lên, một đâm lại một đâm, máu tươi đầm đìa.

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Khê Hữu vẫn không có nửa phần thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, cái tên điên này giống như còn cố kỵ cái gì, không thể sử dụng ma khí, nhưng dù trong tình huống như vậy đối phương vẫn có thể chống đỡ dưới tay hắn đến tận bây giờ, tất nhiên không dễ ăn.

Hắn híp híp mắt, bàn tay vừa chuyển, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt, hàn nhận lạnh lẽo không biết đã uống máu của bao sinh linh đâm thẳng về phía trái tim Ân Lĩnh Tây!

Ân Lĩnh Tây cười khẽ một tiếng, nhỏ đến không thể nghe thấy.

Trên người tỏa ra chút hắc khí loáng thoáng mờ mịt, đồng tử đen nhánh thoáng chốc hiện lên sự tàn nhẫn bạo ngược tựa như hung thú trong vực sâu.

Tay phải hắn hơi nâng lên, nghiêng đầu, câu môi cười nói: “Ngươi —— đây là tìm chết.”

Đúng trước một giây Ân Lĩnh Tây định sử dụng ma khí, pháp trận bao phủ ở chỗ này mãnh liệt lắc lư một chút!

Khê Hữu không biết cảm ứng được cái gì, cảnh giác ngẩng đầu, như lâm đại địch.

Khách! Khách ——

Phía trên pháp trận truyền đến thanh âm pha lê vỡ vụn, rất nhanh bên trên liền che kín bởi vết nứt chi chít rậm rạp, từ khe hở lộ ra kiếm quang màu bạc.

Một đạo thanh âm lạnh băng đến cực điểm quát: “Khê Hữu, ngươi tìm chết!”

Oanh!

Pháp trận hoàn toàn mở tung, giữa không trung, một đạo thân ảnh cao dài, bạch y đón gió bay bay, kiếm khí lạnh lẽo bá đạo như xé nhỏ ánh trăng, Đoạn Trần kiếm hướng về phía Quỷ Vương thẳng tắp mà đi.

Ân Lĩnh Tây sửng sốt, hắc khí trên người tức khắc tan đi, đồng thời điều chỉnh chút góc độ, tùy ý để hàn nhận của Khê Hữu xuyên qua bả vai mình.

“Hực……”

Hắn hung hăng ngã sang một bên, đầu đầy mồ hôi lạnh, ngửa đầu nhìn Phất Tri.

“Sư tôn……”

Phất Tri đến bên người hắn, khuôn mặt âm trầm cho hắn uống Hồi Xuân Đan, thấy máu ngừng chảy mới lại lần nữa nhìn về phía Khê Hữu sắc mặt đã có chút khó coi.

Đoạn Trần kiếm trở lại trong tay hắn, càng tăng lên một phần lạnh lẽo, hắn đem Ân Lĩnh Tây bảo vệ phía sau hỏi: “Quỷ Vương các hạ, ngươi dám tàn sát đệ tử Thiên Diễn Tông ta, hiệp định ngưng chiến trăm năm trước ngươi đặt ở nơi nào?!”

Khê Hữu híp mắt, ánh mắt kiêng kị nhìn Đoạn Trần kiếm, một lát sau cười cười nói: “Kiếm Tôn sao lại nói lời này? Ta chỉ là đi ngang qua đây thôi, tiểu bối Thiên Diễn Tông chỉ là gặp mấy lệ quỷ không hiểu chuyện, mới xảy ra cớ sự này, ta là tới cứu người…… Bằng không, đồ nhi ngoan này của ngài, chỉ sợ khó thoát được một kiếp.”

Lúc hắn nói ba chữ đồ nhi ngoan cố ý nhấn mạnh một chút, ý vị sâu xa.

Tầm mắt Khê Hữu chuyển về phía Ân Lĩnh Tây, ý tứ uy hϊếp không cần nói cũng biết: “Vị tiểu thiếu hiệp này? Ngươi nói xem có phải hay không?”

Trên người đệ tử Thiên Diễn Tông đã chết còn có quỷ khí của hắn, cái lý do thoái thác này quả thực là trợn mắt nói dối, bàn tay Phất Tri vừa chuyển, lưỡi kiếm Đoạn Trần đã bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.

“Trăm năm trước, ta ngăn chặn mười sáu quỷ vực của ngươi lan đến sông Lan Ngọc, dù đã gây hại vô số nhưng vẫn không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, bây giờ ngươi lại không biết quý trọng.”

Kiếm khí của chí tịnh cốt bị áp chế trong xương sống lưng nhè nhẹ từng đợt từng đợt thẩm thấu, tiến vào Đoạn Trần kiếm, khiến linh khí màu bạc lại thêm vài phần nhuệ khí.

Chí tịnh cốt trấn áp hết thảy tà khí ma quỷ trong thiên địa, trong đó đương nhiên bao gồm quỷ khí.

Sát ý tràn ngập làm không khí từng chút căng chặt, vào lúc Phất Tri đang định ra tay, vạt áo hắn chợt bị người kéo lại một chút.

Ân Lĩnh Tây che lại miệng vết thương chỗ bả vai bị quỷ nhận đâm thủng, sắc mặt trắng bệch run rẩy, lẩm bẩm một câu.

“Sư tôn…… Ta lạnh……”

Phất Tri sửng sốt, hàn khí trên thân kiếm Đoạn Trần tan đi vài phần.

Khê Hữu bắt lấy cơ hội này, hóa thành một đoàn quỷ khí trong nháy mắt liền rời khỏi nơi này, bầu trời đêm đen nhánh quanh quẩn tiếng cười tối tăm của hắn ——

“Phất Tri Kiếm Tôn quả nhiên danh bất hư truyền, quỷ vực của ta luôn chào đón khách quý đến thăm, *bồng tất sinh huy, một khi đã như vậy, Kiếm Tôn ở chỗ này đợi một đoạn thời gian đi……”

*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…

Từ trong bàn tay tái nhợt của hắn có một hạt châu xanh biếc bay ra, lơ lửng trên không trung, ngay sau đó liền ẩn nấp trong đêm tối, lục châu đột nhiên nở rộ từng đợt quang mang lành lạnh, dao động quỷ dị nhanh chóng lan tràn, tạo ra một lớp màng trong suốt, đem phiến không gian này phong tỏa.

Đây là chi bảo của quỷ vực Tỏa Tù Ngọc, có thể vây khốn tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ hai canh giờ, có thể bắn ngược công kích, nếu một kích không phá được, sẽ chịu nội thương không nhỏ.

Phất Tri hơi nhíu mày.

Khê Hữu sợ hắn đuổi tới hang ổ quỷ vực tận diệt, mới dùng Tỏa Tù Ngọc tạm thời vây khốn hắn ở chỗ này, cho bản thân một chút thời gian đào tẩu.

“Sư tôn……” Thanh âm Ân Lĩnh Tây suy yếu cực kì.

Phất Tri phun ra một hơi, chỉ có thể tạm thời thu kiếm, đi kiểm tra thương thế của Ân Lĩnh Tây.

Vết thương so với hắn nghĩ còn nặng hơn nhiều.

Đặc biệt là bả vai, chỗ bị quỷ nhận đâm thủng, quỷ khí không ngừng khoan vào kinh mạch.

Quỷ khí của Quỷ Vương cũng không phải thứ dễ đối phó. Ân Lĩnh Tây hiện giờ không thể dùng ma khí đuổi đi, sợ là cực kì khó chịu.

Phất Tri mím môi đỡ hắn đứng dậy.

Hiện tại tạm thời đi không được, cần phải tìm một nơi an toàn ổn định trước đã.

***

Đống lửa truyền đến âm thanh lách tách rất nhỏ.

Không gian tối đen trong hang đá được ánh lửa chiếu sáng.

Phất Tri nhắm hai mắt, dựa trên vách đá, đôi môi so với ngày thường nhợt nhạt hơn không ít, lòng bàn tay hắn đặt trên lưng Ân Lĩnh Tây, dùng linh khí giúp hắn chải vuốt hơi thở hỗn loạn trong cơ thể.

Hoan tình cổ bắt đầu có công hiệu, nhìn miệng vết thương sâu hoắm trên người Ân Lĩnh Tây, Phất Tri chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói khó chịu, để phù hợp thiết lập, hắn liền tăng nhanh tốc độ truyền linh khí.

A Nhuyễn nhắc nhỏ nói: “Chủ nhân, vừa rồi ngài đã vận dụng chí tịnh cốt, phản phệ rất nhanh sẽ không áp chế được nữa.”

Đêm trăng tròn, tu vi của hắn vốn đã giảm mạnh, hơn nữa vì để Khê Hữu không nhìn ra hắn miệng cọp gan thỏ, Phất Tri cường ngạnh vận dùng Chí Tịnh Cốt, bây giờ đã qua một canh giờ, phản phệ càng lúc càng mạnh mẽ.

“Ừm.” Phất Tri nói: “Còn có thể áp chế được bao lâu?”

A Nhuyễn đáp: “Nhiều nhất nửa canh giờ nữa.”

Sau nửa canh giờ, khoảng cách Tỏa Tù Ngọc tiêu tán cũng còn một đoạn thời gian.

Ân Lĩnh Tây khụ khu họ ra huyết ứ, mới cảm thấy khoan khoái hơn chút.

Lần này hắn đúng là thất sách, nếu không phải Phất Tri kịp thời đuổi đến, thì cho dù hắn sự dụng ma khí cũng khó lòng thoát thân trọn vẹn.

Nhưng…… Hôm nay là trăng tròn.

Dựa theo lẽ thường, sư tôn hắn lúc này không phải nên ở hàn đàm sao.

Phất Tri nhận thấy động tĩnh của hắn, thu hồi tay, nhàn nhạt nói: “Tốt hơn chút nào chưa?”

Ân Lĩnh Tây hoàn hồn, thuận thế vô lực ngã về phía sau, không nghiêng không lệch nằm trong ngực Phất Tri.

Nhiệt độ cơ thể ấm nóng của thiếu niên xuyên qua tầng y phục mỏng truyền đến, làm Phất Tri cứng đờ, ngón tay chậm rãi buộc chặt, bạch y cũng bị hắn nắm ra nếp nhắn.

“Ngồi dậy.”

“Sư tôn để ta dựa một chút được không.” Thanh âm thiếu niên khàn khàn mỏi mệt, thay đổi tư thế khác, giống như ấu thú cọ mặt vào người hắn: “Chỉ một lát thôi……”

“Tên Quỷ Vương kia nói không sai, ta chính là một người không ai thích, phụ thân tự tay gϊếŧ chết mẫu thân xuất thân hèn mọn…… Ta cũng vô cùng dơ bẩn, lăn lộn trong bùn lầy tìm thức ăn……”

Chóp mũi quanh quẩn một mùi hương thanh mát nhàn nhạt, Ân Lĩnh Tây trong lúc nhất thời phân không rõ bản thân đây là đang muốn lấy sự đồng tình của Phất Tri, hay thật sự muốn chịu sẻ những chuyện tối tăm đã trải qua.

Sau một lúc lâu, phía sau lưng hắn mới rơi xuống một bàn tay, Phất Tri nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, giọng nói chậm lại ——

“Không có việc gì, đều đã qua rồi, vi sư ở đây.”

Ân Lĩnh Tây giật mình, ngay sau đó ánh mắt từng chút tối đi.

Hắn chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy eo của Phất Tri, chậm rãi buộc chặt.

Mẫu thân hắn cũng từng nói những lời này ——

Sau đó, nàng đã chết.

Hắn trước nay đều không tin hứa hẹn.

Đặc biệt là khi cái lời hứa hẹn này rất có thể là do Hoan Tình Cổ mới có được.

Chỉ có những thứ chân chính nắm trong tay mình mới hoàn toàn là của mình, tỷ như người, tỷ như Chí Tịnh Cốt, mặc kệ là dùng loại thủ đoạn gì.

“Sư tôn sẽ luôn ở bên ta sao?”

“Ưm……!”

Phất Tri bị hắn bất chợt tăng lớn lực đạo mà rên lên một tiếng.

Hắn hơi nâng mi, gia hỏa này lại phát điên gì đây?

“Ngươi……”

“Sư tôn.” Ân Lĩnh Tây đột nhiên nói.

“Tim ngài đập thật nhanh.”

Hắn lo lắng chạm vào mu bàn tay Phất Tri, khoảng cách cực gần, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên tai Phất Tri.

“Sư tôn nóng lắm sao, người có muốn cởϊ áσ ngoài ra hay không?”

Bởi vì mẫu cổ thân cận, tử cổ phóng xuất ra độc tố vui thích, làm thân thể Phất Tri sinh ra cảm giác khát cầu Ân Lĩnh Tây tới gần đυ.ng chạm.

Kiếm Tôn chống đỡ không được, rất nhanh liền bại trận.

Phất Tri hô hấp hỗn loạn, vẻ lãnh đạm trên mặt mơ hồ lộ ra màu đỏ ửng mê người.

Hắn hít sâu một hơi, chịu đựng sự tê dại ở đầu ngón tay, trầm giọng nói: "…… Vi sư không nóng, con rời khỏi người ta trước đi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play