Trấn Nam vương phi cười khẩy: "Vừa rồi ngươi còn khăng khăng nói rằng Minh Nguyệt cứu mạng ngươi, ngươi ghi nhớ công ơn đó nên mới luôn mang theo bức tranh của nàng. Bây giờ ngươi lại nói mình lỗ mãng? Lời trước lời sau mâu thuẫn, thật là hoang đường."
"Ta..." Bùi Tư Kỳ hoảng loạn muốn giải thích: "Nhưng tại hạ chưa từng nói người trong tranh chính là Ngũ cô nương..."
"Vừa rồi khi ở trên xe ngựa, ta đã hỏi ngươi rằng ân nhân cứu mạng của ngươi có phải là người trong bức tranh hay không. Mọi người đều nghe thấy ngươi nói phải, giờ lại ngươi muốn phủ nhận? Vậy thì trước sau thật thật giải giả không hề đồng nhất, làm gì có ai có thể tin tưởng những gì ngươi đã nói chứ? Huống hồ, vừa rồi ngươi còn liều mạng bảo vệ bức tranh kia, đủ thấy nó quan trọng với ngươi đến mức nào. Ngươi cầm theo bức tranh vẽ Tam tỷ của ta, lại nói người trong tranh là ta. Rốt cuộc thì ngươi có ý gì đây hả?"
Không để Bùi Tư Kỳ kịp phản bác, Thu Minh Nguyệt lại đột ngột quay sang, ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn Thu Minh Ngọc: "Tam tỷ, tỷ muội ta vốn cùng chung dòng máu, muội vận luôn kính trọng tỷ. Vậy mà tại sao tỷ lại muốn hãm hại ta như vậy?"
Câu nói cuối cùng này nàng hỏi đến xé lòng, tựa như không chịu nổi cú sốc bị chính tỷ tỷ của mình hãm hại. Người nàng lảo đảo tiều tụy, vẻ mặt trắng bệch.
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Lục Diên và Hồng Ngạc lập tức lao đến đỡ nàng, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play