Chân núi Lân Sơn sừng sững ở phía bắc Trung Nguyên, sơn thế hiểm trở, dốc đứng sắc sảo, từ trên cao nhìn xuống tựa như một nhát rìu thẳng tắp chẻ đôi trời đất. Kim Quang Tông tọa lạc ngay giữa mây mù lượn lờ trong sơn cốc. Không biết có phải bởi vì nơi này từng là vùng đất tốt lành mà mười mấy vị Tổ sư gia phi thăng hay không, mà từ xa nhìn lại thì thấy mây mù lượn lờ, khí chất quá đỗi thần tiên.

Sau khi tiếp nhận ký ức của Lục Khinh Tuyết, những võ công tâm pháp, pháp thuật trừ yêu mà nàng ấy sở học đều hoàn chỉnh hiện lên trong lòng Ninh Tịnh, xem như không thầy dạy cũng hiểu. Những kỹ năng nghe có vẻ mơ hồ mà mới lạ này, ở thế giới quan của nhiệm vụ này thì giống như toán lý hóa sinh cao cấp của xã hội hiện đại, vô cùng bình thường.

Hệ thống: "Đây là bởi vì hiện tại cô đã đồng hóa với Lục Khinh Tuyết nên chia sẻ toàn bộ kinh nghiệm và ký ức của nàng ấy. Đợi khi cô rời khỏi thân thể này, thời gian cộng hưởng sẽ kết thúc. Đến lúc đó, dù có đưa những võ công tâm pháp, bí kíp tu tiên kia cho cô xem, cô cũng không cách nào hiểu được."

Lục Khinh Tuyết bị nội thương cản trở sự vận hành của huyết mạch, mạnh mẽ vận khí ngược lại sẽ tăng thêm thương thế, nên hiện giờ cần phải trở về Kim Quang Tông để uống thuốc, đồng thời tu dưỡng một thời gian mới có thể hoàn toàn bình phục được.

Khi vừa mới đến thế giới này, nàng nhìn thấy tiểu đồng nhặt thuốc, kỳ thật là thị đồng của Tạ Diệc. Nhưng Ninh Tịnh từ trước đến nay không thích ngồi chung trong không gian nhỏ hẹp với người không quen thuộc, nên nàng liền đưa đứa nhỏ này trở về bên cạnh Tạ Diệc.

Trên đường lên đường, bọn họ đi qua một đoạn đường nghe đồn có giặc cỏ, có lẽ đối phương kiêng kỵ kiếm ấn có trên xe ngựa của họ, cho nên không gặp phải sự quấy rầy nào.

Phần lớn thời gian Ninh Tịnh đều ở trong xe ngựa. Đệm chăn trong xe ngựa nhiễm một mùi đan hương nhàn nhạt, vừa hay trung hòa được sự choáng váng, quả thực là thuốc hay cho người say xe. Sau khi vén rèm vải lên, còn có một lớp màn trúc giống như cửa chớp. Ninh Tịnh thường xuyên vén rèm vải lên để thông gió cho xe ngựa.

Lên đường thực sự buồn chán, xóc nảy lại không thể đọc sách. Ngoài cửa sổ, non xanh nước biếc không ngừng lùi lại phía sau, đẹp thì đẹp, nhưng thật ra nhìn chung thì cũng na ná nhau, không có gì quá đặc biệt. Khi Ninh Tịnh buồn đến phát hoảng, đôi khi lại rất muốn tìm Tạ Diệc và tiểu đồng chơi trò chơi đấu địa chủ, nhưng cũng ngại thiết lập Lục Khinh Tuyết vốn là người ít nói, lãnh đạm, để không bị OOC, Ninh Tịnh chỉ đành có thể chuyển mục tiêu sang hệ thống.

Hệ thống bị nghiệp chướng này phiền đến mức muốn tự động tắt máy, đoàn người mới rốt cuộc phong trần mệt mỏi dừng lại trước cầu treo dẫn vào sơn cốc.

Sương mù ẩm ướt tràn ngập khe núi thâm hiểm, cầu treo kéo dài qua, gió thổi tới thì đong đưa theo, lung lay sắp đổ. Cầu này được tu sửa cho tiều phu trong núi, xe ngựa, và đệ tử Kim Quang Tông chưa học được ngự kiếm sử dụng, còn Tạ Diệc, Lục Khinh Tuyết cấp bậc này đều sẽ trực tiếp ngự kiếm bay qua.

Bởi vì Ninh Tịnh bị thương, lần này Tạ Diệc ngự kiếm mang nàng qua. Kiếm của gia hỏa này so với kiếm của Ninh Tịnh còn thon dài hơn, cơ bản có thể chứa hai người đứng lên. Mấu chốt là tư thế đứng ngự kiếm là một chữ bước, tức là trước sau chân, mũi giày sau chạm gót giày trước, hai phần ba bàn chân đều treo lơ lửng.

Ninh Tịnh trong lòng run sợ, liếc nhìn về phía khe núi sâu không thấy đáy phía trước, lại nhẹ nhàng dẫm chân lên thân kiếm hàn quang bốn phía, khóc lóc nói: "Độ rộng này... so với xiếc khỉ đi dây có hơn bao nhiêu đâu. Tôi lát nữa sẽ không ngã xuống chứ?"

Hệ thống đáp lời: "Ký chủ, đừng lo lắng. Lục Khinh Tuyết là cao thủ ngự kiếm, cô có được toàn bộ phản ứng bản năng của nàng ấy, nên sẽ không ngã đâu."

Tạ Diệc một tay chắp sau lưng, niệm pháp quyết. Một dòng khí trong suốt từ bốn phía dâng lên, được hắn sử dụng, chậm rãi nâng chuôi kiếm phiếm thanh quang lên, vững vàng lại nhanh chóng bay nhanh về phía đối diện khe núi.

Hệ thống nói không sai, bản năng của thân thể Lục Khinh Tuyết giúp Ninh Tịnh tự động giữ thăng bằng khi ngự kiếm, như đang chơi trò tạp kỹ vậy. Người khác từ xa nhìn lại, quả thực là một phái vạt áo phiêu phiêu, tiên phong đạo cốt.

Không bao lâu, bọn họ đến Kim Quang Tông.

Cửa đá nguy nga, mở rộng ra bên ngoài. Hai đệ tử trẻ tuổi vừa lúc ở cửa nhìn ra xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời hô: "Thất môn chủ, Lục sư tỷ!" Người lanh lợi hơn, bước một bước dài chạy vào trong để truyền tin tức.

Người có quyền lực cao nhất ở Kim Quang Tông là tông chủ, dưới tông chủ còn có bảy môn, mỗi môn có một trọng điểm khác nhau. Sư bối trẻ tuổi nhất Tạ Diệc là môn chủ thứ bảy, môn này tinh thông tâm pháp. Người có đạo hạnh cao thâm, hai mắt sẽ đặc biệt sáng trong, trong khi giao đấu võ công, thậm chí có thể trong nháy mắt ngắn ngủi để nhìn trộm được tâm tư bước tiếp theo của đối phương.

Lục Khinh Tuyết là đệ tử nhị môn, bất quá, nàng ấy bái sư rất sớm, lại có tuổi tác xấp xỉ Tạ Diệc, hai người tuy rằng cách một bối phận, nhưng tình như sư huynh muội, cho nên lần này mới có thể đồng thời xuất động.

Tạ Diệc đi gặp tông chủ, còn Ninh Tịnh xe ngựa mệt mỏi lại có thương tích trong người nên liền trực tiếp trở về phòng tắm gội.

Bởi vì chân khí bị hao tổn, sắc môi Ninh Tịnh có chút trắng bệch, tôn lên đôi mắt trong veo, thế nhưng lại có thêm vài phần cảm giác thanh lãnh yếu ớt. Bất quá, không ai thực sự cho rằng Lục Khinh Tuyết là mèo ốm yếu. Lúc trở về phòng, dọc đường gặp các tiểu đệ tử, không ai không kinh hỉ lại ngưỡng mộ mà chào một tiếng "Lục sư tỷ".

Đến khi Ninh Tịnh đi qua, bọn họ còn quay đầu lại nhìn xung quanh.

Lục Khinh Tuyết thuộc nhị môn, am hiểu y độc chi thuật, sư phụ nàng —— nhị môn môn chủ hiện đang ngao du bên ngoài, vì thế đại môn chủ liền tự mình tới bắt mạch trị liệu cho nàng, trước khi chia tay, còn để lại một túi nhỏ đan dược, dặn dò nàng uống thuốc đúng giờ.

Ninh Tịnh nằm trên giường, tâm huyết dâng trào trở mình, cởi một dây lưng túi cẩm lam đế bạch hạc, đổ ra mười mấy viên đan dược tròn vo, trong đầu bỗng hiện lên ba chữ "viên nhỏ", nhịn không được bật cười thành tiếng.

Hệ thống ôn hòa nói: "Mau uống thuốc, ăn xong làm việc."

Ninh Tịnh đáp lời: "Được."

*

Kim Quang Tông, Tĩnh Tư Đường*.

Sau khi Kim Quang Tông mở ra chế độ chiêu mộ đệ tử, hầu như mỗi ngày đều có người ngưỡng mộ tự mình đến, hoặc đưa hài tử đến dưới trướng Kim Quang Tông. Nơi này rốt cuộc không phải thiện đường, nên không nuôi nổi nhiều người đến nương nhờ như vậy. Cho nên, trước khi vào cửa cần phải thí nghiệm tuệ căn. Mười người thì chín người sẽ bị ngăn ở ngoài cửa, tỉ lệ đào thải rất cao.

Người được phán định là có tu tiên tuệ căn thì đều sẽ được giữ lại, được tính là người của Kim Quang Tông. Không hỏi xuất thân, không hỏi giàu nghèo sang hèn, bọn họ sẽ được thống nhất an bài cư trú ở Tĩnh Tư Đường, chỉ chờ bái sư để chính thức nhập môn.

Lúc này, Tĩnh Tư Đường to lớn, đan hương lượn lờ, trên vách tường gỗ đào rũ treo một tấm biển, tuyên khắc bốn chữ lớn "Ngưng Khí Tĩnh Tư" qua loa sơ cuồng.

Giữa trưa, mười mấy thiếu niên đang ngồi vây quanh một chiếc bàn thấp để ăn cơm. Đều là đệ tử mới thu được vừa thông qua thí nghiệm tuệ căn ba ngày trước, nhỏ nhất chỉ có bảy tám tuổi, lớn nhất cũng không quá mười một mười hai tuổi.

Nơi này thật không có quy củ "lúc ăn và ngủ không nói chuyện", nhưng các thiếu niên còn chưa quen thuộc lẫn nhau, bởi vậy đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chén đĩa khẽ chạm nhau.

Bàn dài như vậy, lại có một vị trí trống.

Giữa đám thiếu niên ăn mặc mộc mạc, ba đứa trẻ quần áo tài chất thượng thừa, đai lưng còn giắt ngọc bội ngồi không quá thẳng, phá lệ dễ thấy. Bọn họ vừa ăn, vừa mồm năm miệng mười tranh cãi một đề tài——

"Theo ta thấy, Nhất môn môn chủ là lợi hại nhất, vụ thảm án diệt môn ma đạo Dương Châu nghe chưa, chính là Nhất môn ra tay dẹp yên."

"Thất môn tâm pháp mới là người lợi hại, không cần động thủ cũng có thể biết trong lòng ngươi nghĩ gì, như vậy mới gọi là gi·ết người vô hình."

"Sai rồi sai rồi, Nhị môn mới là lợi hại nhất, chỉ tiếc khó vào. Nghe nói bọn họ thiện nhất y độc. Nếu ta có thể vào, sau này ai dám đắc tội ta, ta chỉ cần bỏ chút □□, bọn họ ăn cơm, da mặt có thể rụng mất, ha ha."

……

Người khác nghe xong không khỏi líu lưỡi —— ba tên béo dưa này thật đúng là dám nói. Bái sư không phải muốn bái ai thì bái, mà phải đợi sư phụ đến chọn. Nếu được lựa chọn thì có thể trực tiếp đi theo bên cạnh sư phụ tu đạo. Sau một thời gian nhất định, đệ tử không ai chọn sẽ tùy cơ phân phối vào một trong bảy môn, đi theo một đám lớn đệ tử cùng nhau học.

Tuy đều là học, nhưng học chung với cả đám so với được thầy tận tình chỉ bảo, ai khôn ngoan đều biết khác biệt một trời một vực.

Bất quá, ba người này tuy rằng ngôn ngữ khinh cuồng, nhưng không ai lên tiếng ngắt lời họ. Rốt cuộc phụ thân của ba tên béo dưa này là một người quyền quý ở Dương Châu, có quan hệ sâu xa với quan phủ. Nghe nói bọn họ là bốn huynh đệ cùng đến, đều muốn vào Kim Quang Tông, kết quả lão tam tư chất không được, bị đá ra ngoài khi thí nghiệm tuệ căn, chỉ có thể ỉu xìu về nhà. Ba tên dưa béo này liền trút hết bất mãn lên đầu tiểu hài tử thay thế lão tam kia.

Đấy, vừa mới múc cơm, bọn họ liền cố ý làm vỡ bát của tiểu hài tử kia. Chén sứ vỡ thành hai nửa trên mặt đất, khi tiểu hài tử thu dọn, vô tình bị mảnh sứ sắc bén cắt vào đầu ngón tay, đến giờ còn chưa trở lại.

Đúng lúc này, cửa Tĩnh Tư Đường bỗng nhiên bị đẩy ra. Tranh Hà không một tiếng động bưng một chén cơm, bước qua cửa, đi thẳng đến vị trí trống kia ngồi xuống.

Hài tử khoảng mười tuổi, mặt mày rất tú khí, nếu không phải còn nhỏ mà môi đã sắc bén, có lẽ sẽ có người nhầm hắn là một tiểu cô nương. Hai vai hắn gầy guộc, sắc mặt hơi vàng, khiến cả người có vẻ âm trầm. Tóc đen chỉ đơn giản dùng một dải bố buộc sau đầu, quần áo vải bố càng vá không ít miếng, không biết bao lâu rồi không thay bộ đồ mới.

Ngón tay vừa bị cắt đã được rửa sạch, miệng vết thương ngừng chảy máu, chỉ để lại một vệt máu nhợt nhạt. Sau khi ngồi xuống, hắn không một tiếng động lấy đũa ra ăn cơm. Có lẽ không ai dạy hắn cách dùng đũa nên hắn cầm đũa với tư thế rất kỳ dị, gắp thức ăn không được vững.

Ba tên dưa béo vẫn luôn quan sát hành động của hắn, thấy vậy, lập tức chớp lấy cơ hội cười nhạo một tiếng: "Buồn cười quá, có người đến đũa còn không biết dùng, còn muốn học kiếm?"

"Không biết là con hoang ở đâu tới, có cha sinh không mẹ dạy."

Bàn tay Tranh Hà đặt dưới bàn chậm rãi nắm chặt, hắn chậm rãi ngước mắt, liếc nhìn người vừa nói những lời này. Ánh mắt âm trầm sắc bén kia, căn bản không giống như là một tiểu hài tử, mà như một con thú nhỏ chưa được thuần hóa, chỉ hành sự theo bản năng.

Một trong ba tên béo bị hoảng sợ, ng·ay sau đó ngoài mạnh trong yếu nói: "Mắt ngươi nhìn cái gì mà nhìn, coi chừng ta đ·ánh cho một trận, còn móc mắt ngươi ra!"

Tranh Hà lạnh lùng nhìn hắn, ngay lúc sắp bùng nổ, cửa Tĩnh Tư Đường lại lần nữa bị đẩy ra.

"Lục sư tỷ, bọn họ còn đang ăn cơm ạ."

*Tĩnh Tư Đường: Trong convert để là Suy Ngẫm Đường, tui thấy không hợp miệng nên có tìm từ nghe cho hợp tai hơn, nếu nàng nào biết chính xác hơn thì có thể cmt cho tui biết nho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play