Văn Tiêu được Tống Cảnh Bạch dẫn đến trước một tòa nhà sơn trắng.
Cậu ngước lên nhìn, tòa nhà có mái nhọn, không cao lắm, chỉ khoảng ba tầng. Kết cấu bên trong chủ yếu bằng gỗ, bên ngoài được phủ một lớp sơn trắng.
Tống Cảnh Bạch không đi vào cửa chính mà vòng qua một lối nhỏ, dẫn cậu đến một cầu thang hẹp phía sau.
Văn Tiêu đi theo sau, khi đến gần cầu thang thì loáng thoáng nghe thấy vài tiếng mèo con kêu khe khẽ.
Cậu bước tới gần, lập tức nhìn thấy hai chú mèo nhỏ co ro trong góc cầu thang, rúc vào nhau để giữ ấm.
Văn Ngọc quan sát xung quanh một lượt. Anh từng học ở tiểu học Slanert nên không lạ gì nơi này.
Đây là khu ký túc xá dành cho học sinh tiểu học. Nhưng vì rất ít học sinh cấp một chọn ở nội trú nên khu ký túc này khá nhỏ.
Vừa bước vào, anh đã thấy Văn Tiêu ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve hai chú mèo nhỏ đang thò đầu ra khỏi ổ.
Hai con mèo con ngửi ngửi bàn tay cậu, sau đó dụi mặt vào lòng bàn tay ấy, khe khẽ kêu lên vài tiếng.
Văn Ngọc thực sự muốn lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.
Nhưng cuối cùng anh vẫn cố kiềm chế, miễn cưỡng điều chỉnh lại tâm trạng, tránh để lộ cảm xúc quá mức khi chứng kiến cảnh tượng dễ thương ấy.
Anh mím môi, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Tống Cảnh Bạch người cũng đang chăm chú nhìn Văn Tiêu.
"Cậu là bạn học của Văn Tiêu?" Anh nhìn Tống Cảnh Bạch, ánh mắt như muốn xuyên thấu người đối diện.
"Tôi là bạn cùng bàn của cậu ấy. Anh chắc là anh trai của Văn Tiêu?" Tống Cảnh Bạch mỉm cười, rồi quay sang nhìn Văn Tiêu: “Ở trường, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Văn Ngọc hừ nhẹ một tiếng, không tỏ thái độ gì, chỉ lấy điện thoại từ trong túi ra và nhắn tin cho Trương Dần.
[Văn Ngọc: Lái xe quay lại trường ngay.]
[Trương Dần: Cậu chủ, tôi vừa lái xe đi, giờ đang trên cầu.]
[Văn Ngọc: Quay đầu lại.]
[Trương Dần: Rõ.]
Khi cất điện thoại đi, Văn Ngọc thấy Văn Tiêu đã ôm hai chú mèo con vào lòng, bước thẳng về phía tòa nhà dạy học.
Anh định hỏi tại sao tự nhiên lại ôm mèo đi, nhưng còn chưa mở miệng thì Tống Cảnh Bạch đã đi theo Văn Tiêu ngay, trông có vẻ như chẳng hề ngạc nhiên với hành động này.
Thế là anh cũng im lặng, bước theo sau.
Đúng lúc đó, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Tống Cảnh Bạch.
Gương mặt lúc nào cũng treo nụ cười của cậu ta khiến Văn Ngọc cảm thấy hơi bực bội, cố gắng lắm mới nhếch miệng cười đáp lại.
Cái tên Tống Cảnh Bạch này… đang khiêu khích anh đấy à?
Không đời nào anh để lộ chuyện mình chẳng biết gì về em trai ngay trước mặt bạn cùng bàn của nó!
Đặc biệt là khi đối phương lại tỏ ra như thể đã nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn phát ghét.
Văn Ngọc hít sâu một hơi, tự nhủ anh tuyệt đối không thể để thua trong chuyện này.
Mới đi học được một ngày mà cậu ta đã hiểu Văn Tiêu hơn cả anh trai ruột sao? Chuyện hoang đường như vậy mà cũng xảy ra được à?
Văn Tiêu cứ đi mà thấy hơi lạ. Phía sau im ắng quá mức, Tống Cảnh Bạch đi theo mà chẳng nói gì thì thôi, ngay cả Văn Ngọc cũng chẳng mở miệng lấy một câu.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì Văn Ngọc đã trễ tiết đầu tiên rồi nhỉ?
Không sao à?
Vừa nghĩ, cậu vừa tiến gần đến văn phòng giáo viên, có thể nghe thấy tiếng trò chuyện vọng ra từ bên trong.
Hai chú mèo con được cậu ôm vào lòng vẫn rất ngoan ngoãn, may mà cả hai còn nhỏ, chưa nặng lắm, nhưng lúc leo cầu thang vẫn làm cậu thở hơi gấp.
Trên đường đi, Tống Cảnh Bạch và Văn Ngọc đều đề nghị giúp cậu ôm mèo. Cậu cảm thấy hai người này có chút kỳ quặc, cuối cùng không để ai ôm hết, tự mình giữ chặt lấy.
“Vệ Nam Tinh, em đặt con mèo xuống trước đi, cứ ôm mãi thế này cũng không phải cách đâu…”
Ôn Từ Lai nói đến khô cả họng mà vẫn không thuyết phục được Vệ Nam Tinh chịu thả con mèo nhỏ trong tay ra.
Nói xong, anh lại mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, chuẩn bị tiếp tục thuyết phục.
Trẻ con ở tuổi này mà đã cố chấp, thì đúng là bướng bỉnh đến lạ thường.
Vệ Nam Tinh cứ giữ mãi con mèo như thế này, e là tối nay cậu ấy cũng sẽ ôm nó ngủ mất.
“Meo~”
Nghe thấy tiếng mèo kêu, Vệ Nam Tinh quay ra cửa thì vừa vặn nhìn thấy Văn Tiêu bước vào, trên tay ôm theo hai chú mèo con.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt cũng đã bớt đi phần nào, hơi thở có chút gấp gáp.
Văn Tiêu đặt hai chú mèo con xuống trước mặt Vệ Nam Tinh. Khi nhìn thấy Vệ Nam Tinh và con mèo cam trong tay cậu ấy, hai chú mèo con càng kêu to hơn.
Cậu trông thấy cả người Vệ Nam Tinh bỗng cứng đờ, bèn đặt mèo con gần hơn: “Nếu cậu muốn ôm chúng, thì hãy đặt con mèo trong tay cậu xuống đất trước đi.”
Vệ Nam Tinh chần chừ hồi lâu, hết nhìn con mèo cam đã lạnh ngắt trong lòng bàn tay, rồi lại liếc qua hai chú mèo con mà Văn Tiêu vừa mang đến. Cuối cùng, cậu ấy cũng nhẹ nhàng đặt con mèo đã chết xuống đất.
Đến khi chạm vào thân thể ấm áp của hai chú mèo con, cảm nhận được đầu lưỡi nhỏ của chúng liếm lên đầu ngón tay mình, Vệ Nam Tinh mới dần thả lỏng cơ thể.
Ôn Từ Lai đẩy nhẹ gọng kính, gần như không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Anh cảm thấy đứa trẻ tên Văn Tiêu này quá thông minh, thậm chí là nhạy bén đến mức đáng kinh ngạc.
Một cuộc trao đổi.
Văn Tiêu vừa thực hiện một cuộc trao đổi.
Cậu dùng hai chú mèo con để đổi lấy con mèo cam đã chết trong tay Vệ Nam Tinh.
Vệ Nam Tinh quá chú tâm vào con mèo đã chết, vì thế cậu ấy cứ mãi không chịu buông tay. Chỉ khi tìm được một thứ khác có thể khiến cậu ấy dời sự chú ý, hơn nữa còn phải có giá trị tương đương trong lòng Vệ Nam Tinh, thì cậu ấy mới chịu thả nó ra.
Ôn Từ Lai thở dài, chỉ cảm thấy đứa trẻ này đôi khi đơn thuần đến mức khiến người khác phải xót xa.
Nhưng người bị tác động mạnh nhất trong tình huống này lại là Văn Ngọc.
Dường như đây là lần đầu tiên anh thật sự hiểu về em trai mình.
Chứng kiến Văn Tiêu dùng hai chú mèo con để đổi lấy con mèo đã chết, anh mới hiểu lý do cậu nhất quyết ôm mèo đi tìm Vệ Nam Tinh.
Nghĩ đến biểu cảm bình thản của Tống Cảnh Bạch từ đầu đến cuối, Văn Ngọc không kìm được mà hỏi: “Cậu biết trước rồi à?”
Anh không muốn thừa nhận rằng người bạn cùng bàn chỉ mới quen một ngày lại hiểu em trai mình hơn cả anh.
Nhưng nếu thật sự là như vậy… thì anh cũng sẽ nghiêm túc học hỏi.
"Tất nhiên là không biết rồi." Tống Cảnh Bạch đáp ngay lập tức.
Dựa vào sự giáo dưỡng tốt của mình, Văn Ngọc mới có thể giữ được vẻ mặt điềm tĩnh.
Cậu ta không biết thì vừa rồi cười cái gì chứ?
"Được rồi, các em cứ đi học trước đi. Đến giờ ra chơi, thầy sẽ cùng các em tiễn biệt bé mèo." Ôn Từ Lai vừa dỗ dành bọn trẻ, vừa thầm mắng kẻ đã hành hạ con mèo đúng là không có nhân tính.
Văn Tiêu đưa tay ra với Vệ Nam Tinh, ý bảo cậu ấy giao mèo cho mình. Lần này không cần làm gì thêm, Vệ Nam Tinh đã ngoan ngoãn đặt mèo vào lòng cậu.
Cậu hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn vào mắt Vệ Nam Tinh, lại không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ đối phương.
Ôn Từ Lai liếc nhìn hai chú mèo con đang nhảy nhót trên bàn làm việc của mình, không những không tức giận mà còn lo chúng rơi xuống, phải đưa tay đỡ nhẹ một con.
Anh đẩy gọng kính: “Thầy sẽ đưa chúng về lại chỗ cũ, các em đừng trễ giờ học.”
Nhớ đến cái chết của con mèo cam, Văn Tiêu không nhịn được mà hỏi: “Thầy ơi, có tra được camera không ạ?”
Ôn Từ Lai thoáng lúng túng, thở dài: “Đoạn camera sáng nay bị mất rồi. Nhưng thầy sẽ tìm cách khác.”
Chờ đến khi bọn trẻ rời khỏi văn phòng, anh mới nhận ra vẫn còn một người chưa đi.
Văn Ngọc hỏi: “Hai con mèo này có thể đưa về nhà nuôi không?”
Ôn Từ Lai gật đầu: “Chúng đều là mèo hoang trong trường, bình thường không ai chăm sóc. Nếu có người muốn nhận nuôi thì được thôi, nhưng phải tiêm phòng, kiểm tra sức khỏe và tẩy giun đầy đủ, sau đó...”
Văn Ngọc vừa nghe vừa cầm điện thoại gõ tin nhắn, chuyển lời y nguyên cho Trương Dần.
Ôn Từ Lai nói được nửa chừng thì nhận ra có gì đó không đúng: “Em muốn mang hai con mèo này về nhà sao?”
Sau đó, anh phát hiện đối phương là một gương mặt lạ, mặc đồng phục không phải của khối tiểu học.
“Em là học sinh cấp hai à?”
Văn Ngọc ngước lên: "Em là Văn Ngọc, anh trai của Văn Tiêu.”
...…
Văn Tiêu vừa ngồi xuống chỗ đã nhận ra Văn Ngọc không đi cùng mình từ văn phòng giáo viên trở về. Cậu đoán anh có lẽ đang tranh thủ hỏi thầy chủ nhiệm về tình hình học tập ngày đầu tiên của mình.
Ngoài ra, sau khi về chỗ ngồi, cậu phát hiện Vệ Nam Tinh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn mình, ánh mắt khiến cậu thấy khó hiểu.
Mà không chỉ có Vệ Nam Tinh, ngay cả một số bạn học xung quanh cũng bắt đầu quay sang nhìn cậu đầy tò mò.
Vệ Nam Tinh hoàn toàn không nhận thức được mình đã gây ra phiền phức gì cho Văn Tiêu, cứ thế thản nhiên nhìn, không hề để ý đến những ánh mắt xung quanh.
Văn Tiêu cảm thấy ngại đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, đành lấy sách giáo khoa dựng lên che mặt.
Nghĩ lại lúc nãy, hình như Tống Cảnh Bạch có nói vài câu với Văn Ngọc trong văn phòng, mà dọc đường đi bầu không khí giữa hai người bọn họ có vẻ kỳ lạ.
Cậu không nhịn được hỏi: “Hồi nãy, anh tôi… đã nói gì với cậu?”
Tống Cảnh Bạch xoay cây bút trong tay, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Quên mất rồi.”
Văn Tiêu nhìn biểu cảm của cậu ta, chắc chắn là không muốn nói nên kiếm cớ cho qua. Cậu cảm thấy mình đúng là ngốc mới đi hỏi làm gì.
Tống Cảnh Bạch bỗng bật cười: “Nhưng mà, quan hệ giữa hai anh em cậu thân thiết thật đấy.”
Đôi mắt hồ ly cong cong, thoáng ánh lên chút ý cười, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Văn Tiêu ngớ người.
Quan hệ thân thiết?
Tống Cảnh Bạch bị thần kinh à?
Tiết học tiếp theo là mỹ thuật, cả lớp phải di chuyển đến phòng học bộ môn trước khi chuông reo. Các dụng cụ vẽ đều có sẵn trên lớp, Văn Tiêu không cần mang theo gì cả, chỉ việc đến đúng giờ là được.
Nhưng vừa bước ra khỏi lớp, cậu đã bị ai đó chặn lại.
Văn Tiêu ngẩng đầu liền thấy ngay khuôn mặt đáng ghét của Hoắc Triển Ngôn.
“Không được đi.”
“…Cậu bị thần kinh à?”
Hoắc Triển Ngôn tức đến nổ phổi: “Cậu dám nói tôi thần kinh?”
Văn Tiêu thản nhiên đáp: “Ai cản đường không cho người khác đi, người đó chính là đồ thần kinh.”
Văn Tiêu không thèm liếc Hoắc Triển Ngôn lấy một cái, nhưng đúng lúc này, các bạn trong lớp đã gần như đi hết, chẳng ai để ý đến tình hình bên này.
"Cậu..." Hoắc Triển Ngôn đỏ bừng mặt, thấy Văn Tiêu định vòng qua mình để đi tiếp, hắn vội vàng giữ chặt vai đối phương, lớn tiếng nói: “Được thôi! Thần kinh thì thần kinh! Dù sao cậu cũng không được đi!”
Văn Tiêu ngẩn ra, không ngờ da mặt Hoắc Triển Ngôn lại dày đến mức này, ngay cả bị mắng là thần kinh cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Không lẽ lúc ở nhà, Hoắc Triển Ngôn bị đập đầu vào đâu rồi?
Thấy mình có thể khiến Văn Tiêu á khẩu, hắn càng đắc ý hơn, nếu có đuôi, chắc chắn đã vểnh lên tận trời.
"Cậu không được chơi với Tống Cảnh Bạch." Hoắc Triển Ngôn nghiến răng, cảnh tượng bị Tống Cảnh Bạch đánh hôm qua vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
"Liên quan gì đến cậu? Cậu là gì của tôi à?" Văn Tiêu chỉ thiếu điều lật cả mắt. Hoắc Triển Ngôn đúng là không có chút tự nhận thức nào.
“Tôi...”
Văn Tiêu hất tay hắn ra, sải bước đi thẳng lên tầng đến phòng mỹ thuật.
…
Tống Cảnh Bạch bước vào nhà vệ sinh, đi đến bồn rửa tay. Bên cạnh cậu cũng có một nam sinh khác, nhưng đối phương trông khá căng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân thì giật mình hoảng hốt.
Đến khi nhận ra là Tống Cảnh Bạch, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Cảnh Bạch rửa tay rất lâu, lấy một ít xà phòng, cẩn thận làm sạch từng kẽ ngón tay, sau đó xả nước thật kỹ.
Nam sinh kia đã chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh.
"Con mèo đó, là cậu đặt vào phải không?" Tống Cảnh Bạch nhìn thấy thân thể cậu ta cứng đờ, liền rút một tờ khăn giấy lau khô tay.
Nam sinh kia đột ngột lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Tống Cảnh Bạch đầy kinh ngạc.
"Tôi sẽ không nói cho Vệ Nam Tinh biết." Nghe vậy, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
“Tôi cũng sẽ không báo với giáo viên.”
"Vậy nên, có thể nói cho tôi biết ai sai cậu làm chuyện này không?" Tống Cảnh Bạch mỉm cười nhìn cậu ta.
…
Văn Ngọc quay lại lớp, tiết học đầu tiên gần kết thúc, vừa vào đã bị giáo viên gọi lên văn phòng. Nhưng đúng như dự đoán, thầy cô không làm khó cậu.
Vừa vào lớp, cậu đã nghe thấy một giọng nói đầy châm chọc:
“Ôi chà, chẳng phải học sinh gương mẫu Văn Ngọc của chúng ta sao? Sao hôm nay đi học muộn thế? Sáng ngủ quên à?”
Mấy tên xung quanh lập tức phụ họa cười hùa theo.
"Vệ Xuyên, có bệnh thì đi chữa đi." Văn Ngọc ngồi xuống ghế, cảm thấy loại người này đúng là kéo tụt trình độ của cả lớp xuống.