Phòng mỹ thuật nằm trên tầng bốn, là một căn phòng rộng lớn, khác hẳn với các lớp học thông thường. Không có bàn ghế cố định, chỉ có những chiếc ghế rải rác khắp nơi cùng với giá vẽ.
Vì ở tầng áp mái, trần nhà có những góc nghiêng tạo cảm giác nghệ thuật.
Cửa sổ mở rộng, ánh nắng nhẹ nhàng tràn vào, làm cả căn phòng trở nên ấm áp.
Bên trong có vài bức tượng thạch cao được đặt ở nhiều góc, còn giữa phòng là một chiếc bàn gỗ với giỏ hoa và rổ trái cây.
Văn Tiêu vừa định bước vào thì một bạn học vội vã chạy qua, suýt nữa đâm sầm vào cậu.
Mới ngày thứ hai đi học, cậu vẫn chưa nhớ được hết mặt bạn cùng lớp. Lúc này, Tống Cảnh Bạch lững thững đi sau người kia, thấy cậu thì nở một nụ cười.
Nhớ lại thái độ sợ hãi của bạn học vừa rồi, Văn Tiêu nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu bắt nạt cậu ấy đấy à?”
Tống Cảnh Bạch cũng bước vào phòng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Văn Tiêu: “Tự dưng lại đi bắt nạt cậu ta làm gì?”
Bỗng nhiên, có người kéo một chiếc ghế xếp đến đặt cạnh Văn Tiêu, rồi lại cố sức kéo cả giá vẽ.
Nhưng giá vẽ khá nặng, kéo đi rất vất vả. Một số bạn học trong lớp trông thấy nhưng chỉ do dự, không ai lên giúp.
Vệ Nam Tinh sao lại qua đây?
Văn Tiêu giật giật mí mắt, cảm giác Vệ Nam Tinh dạo này cứ thích bám lấy cậu. Trước đó trong lớp cũng vậy.
Tống Cảnh Bạch ngồi đối diện, khuôn mặt bị giá vẽ che mất một nửa, chỉ lộ ra đôi mắt đang chăm chú quan sát cậu, trông chẳng khác gì một con cáo nhỏ rình mò trong bóng tối.
Con cáo nhỏ còn có vẻ rất hứng thú với trò vui trước mắt: “Cậu không qua giúp à?”
"Không, muốn giúp thì tự mà đi." Văn Tiêu lườm cậu ta một cái rồi cúi đầu sắp xếp lại dụng cụ vẽ.
Nếu cậu phớt lờ Vệ Nam Tinh, chắc chắn đối phương sẽ tự hiểu rằng cậu không thích bị quấy rầy, rồi dần dần sẽ không chủ động tìm đến nữa.
Nên bây giờ phải nhịn, tuyệt đối không được lo chuyện bao đồng.
Vệ Nam Tinh thích bận rộn, vậy cứ để cậu ấy bận rộn đi.
Lúc này, Hoắc Triển Ngôn vừa xuất hiện ở cửa lớp, mặt nặng như đeo chì, miệng còn đang ngậm một viên kẹo. Nhưng cái giá vẽ mà Vệ Nam Tinh đang loay hoay kéo lại chắn ngay giữa lối vào.
Vết thương trên mặt hắn chưa lành hẳn, nhưng đã bớt sưng đi nhiều.
"Ồ, chẳng phải cậu bạn câm của lớp mình đây sao?" Hoắc Triển Ngôn ngậm kẹo, liếc nhìn Vệ Nam Tinh không thèm đáp lời, trong lòng càng thấy khó chịu, nhất là khi vừa bị Văn Tiêu làm mất mặt.
Trong phòng mỹ thuật, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Bị phớt lờ hết lần này đến lần khác, Hoắc Triển Ngôn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nghĩ đến việc vừa rồi Văn Tiêu còn chủ động đứng ra nói giúp Vệ Nam Tinh, cơn giận trong lòng hắn lại bùng lên.
"Cậu vừa mới cầm con mèo chết, đã rửa tay chưa đấy?" Hoắc Triển Ngôn nhìn Vệ Nam Tinh cuối cùng cũng có phản ứng, trong lòng đắc ý, nhưng lại phát hiện Văn Tiêu cũng đang nhìn mình, sắc mặt không được tốt lắm.
Hắn chẳng để tâm, còn cố ý hất cằm lên khiêu khích.
Văn Tiêu chơi với Tống Cảnh Bạch, còn giúp Vệ Nam Tinh nói chuyện, nhưng lúc nào cũng lạnh nhạt với hắn.
Hắn có điểm nào thua kém hai người đó chứ?
Hoắc Triển Ngôn nhìn Vệ Nam Tinh, mái tóc quá dài che mất nửa khuôn mặt, trông vừa ủ rũ vừa luộm thuộm, lại càng cảm thấy khó chịu. Hắn thấy đối phương vẫn lặng thinh không đáp, bèn vươn tay túm lấy giá vẽ.
“Đồ trong phòng mỹ thuật đều dùng chung, nếu tay cậu bẩn mà làm dơ giá vẽ, lần sau đến lượt tôi thì sao đây?”
Cả phòng im phăng phắc, một số bạn học nghe vậy cũng nhìn xuống tay Vệ Nam Tinh, ánh mắt thoáng do dự.
Hoắc Triển Ngôn ngậm kẹo, cười toe toét: “Nếu cậu là người câm, thì sớm muộn gì cũng nên chuyển trường đi. Trường này toàn học sinh bình thường, đâu phải trường dành cho người khuyết tật...”
Ngay giây tiếp theo, cả lớp kinh ngạc khi thấy có người bất ngờ đứng bật dậy, bước thẳng đến trước mặt Hoắc Triển Ngôn, dùng sức hất mạnh bàn tay hắn khỏi giá vẽ.
Hoắc Triển Ngôn sững sờ, há hốc mồm đến mức suýt làm rơi viên kẹo trong miệng.
Hắn nhìn chằm chằm Văn Tiêu đang tức giận, bỗng cảm thấy bộ dạng nổi nóng của cậu trông cũng không tệ, đẹp hơn nhiều so với khi cứ lặng lẽ nhìn hắn.
"Đúng vậy, đây là trường dành cho học sinh bình thường." Văn Tiêu gật đầu, chờ Hoắc Triển Ngôn kịp vui mừng vì tưởng rằng mình được hưởng ứng, cậu đã thản nhiên nói tiếp: “Vậy cậu có thể chuyển trường được không?”
Hoắc Triển Ngôn theo phản xạ hỏi: “Tại sao?”
Văn Tiêu lạnh nhạt đáp: “Vì cậu bị thiểu năng độ hai.”
Dứt lời, cậu chẳng thèm đoái hoài đến Hoắc Triển Ngôn nữa, trực tiếp cầm lấy giá vẽ.
Lúc này, cậu mới nhận ra giá vẽ này thực sự khá nặng, chất liệu làm từ gỗ tốt nên nặng hơn bình thường. Đúng lúc ấy, cảm giác trọng lượng trên tay nhẹ đi, cậu quay sang thấy Tống Cảnh Bạch đã đứng cạnh, giúp cậu nâng giá đỡ ở phía bên kia.
"Không phải cậu bảo không giúp à?" Tống Cảnh Bạch nhướng mày.
"Cũng tại có thằng ngu." Văn Tiêu mặt đen thui, cùng Tống Cảnh Bạch khiêng giá vẽ sang chỗ khác. Có người cùng nâng đúng là nhẹ hơn hẳn, hoặc cũng có thể là do Tống Cảnh Bạch đang chịu phần lớn sức nặng.
Nghe thấy từ đó, Tống Cảnh Bạch bỗng bật cười khẽ, khiến Văn Tiêu hơi bất ngờ, suýt nữa còn tưởng mình nghe nhầm.
Bởi vì Tống Cảnh Bạch không giống kiểu người sẽ bật cười thành tiếng, lúc nào cũng cười một cách lễ độ, không phát ra âm thanh.
Trên người cậu ta luôn mang theo vẻ già dặn hơn so với lứa tuổi, cư xử ngoan ngoãn, lễ phép, rất dễ trở thành hình mẫu học sinh giáo viên yêu thích nhất.
Nhưng khi cười thành tiếng, bởi vì chất giọng trẻ con đặc trưng, âm thanh vang lên trong trẻo, mang theo chút gì đó tinh nghịch, như một con cáo nhỏ lén lút cười trộm.
Lúc này Hoắc Triển Ngôn mới phản ứng lại, trợn mắt nhìn Văn Tiêu: “Cậu nói tôi bị ngu à??”
“Chính cậu vừa tự nhận mình bị thần kinh rồi, thêm một cái ngu thì có sao đâu?” Văn Tiêu cố nhịn không đảo mắt.
“Cả lớp đều nghe thấy cậu chửi tôi! Tôi sẽ mách… ”
“Cậu còn chưa cai sữa à? Chuyện gì cũng đòi khóc lóc đi mách cha mẹ sao?”
Câu nói của Văn Tiêu chặn họng Hoắc Triển Ngôn ngay tại chỗ. Hắn lập tức đổi giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi... tôi với cậu chưa xong đâu! Cứ chờ đấy!”
“Hoắc Triển Ngôn, giờ học rồi mà cậu còn đứng ở cửa lớp làm gì đấy? Cậu với ai chưa xong? Muốn ai chờ?” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Giáo viên mỹ thuật bước vào lớp, trên người mặc chiếc váy dài bằng voan trắng, toát lên vẻ dịu dàng và thanh lịch.
Vừa thấy cô, Hoắc Triển Ngôn lập tức im bặt, rụt cổ tìm một chỗ ngồi xuống ngay ngắn: “Dì Giang...”
“Bao nhiêu lần rồi, ở trường phải gọi là cô Giang.” Giang Toàn đi ngang qua, giơ tay gõ nhẹ lên đầu Hoắc Triển Ngôn, giọng điệu nghiêm khắc nhưng không giấu được sự nuông chiều. “Nếu còn gây chuyện trong trường nữa, cô sẽ mách mẹ con đấy.”
“Tiết này là chủ đề tự do, các em có thể vẽ bất cứ thứ gì mình thích. Sau khi hoàn thành, hãy để lại bảng vẽ, thu dọn dụng cụ rồi rời lớp.”
Giang Toàn quét mắt nhìn quanh lớp, ánh mắt dừng lại trên người Văn Tiêu: “Em là học sinh mới, đây chắc là tiết mỹ thuật đầu tiên nhỉ? Vì các bạn khác đã học một số bài cơ bản rồi, em lên đây, cô sẽ hướng dẫn riêng cho em.”
Không ngờ đi học cũng bị chỉ điểm riêng, Văn Tiêu hơi miễn cưỡng đứng dậy. Nhưng vừa nhấc chân, cậu cảm nhận được vạt áo mình bị ai đó kéo nhẹ.
Cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy đỉnh đầu của Vệ Nam Tinh. Ngay cả lúc này, cậu ấy vẫn cúi gằm mặt.
“Cảm... ơn...”
Chỉ là một âm tiết đơn giản, Văn Tiêu còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng nhanh chóng, cậu nhận ra đây là lần đầu tiên Vệ Nam Tinh mở miệng nói chuyện.
Khi nãy Hoắc Triển Ngôn chế giễu Vệ Nam Tinh là kẻ câm, cậu chưa từng nghĩ theo hướng đó. Vì cậu biết rõ Vệ Nam Tinh không phải câm, chỉ là không thích nói chuyện.
Nhưng bây giờ xem ra, dù không phải câm, cậu ấy cũng gặp vấn đề về ngôn ngữ. Đến tận bây giờ, vẫn chưa từng nói trọn vẹn một câu.
Sau khi tan học, các bạn lần lượt rời khỏi phòng mỹ thuật. Khi đi ngang qua giá vẽ của Vệ Nam Tinh, Văn Tiêu thấy trên đó có bốn con mèo nhỏ.
Một con mèo vàng cam, một con tam thể, một con vằn xám... và một con mèo trắng. Bốn cục bông chen chúc bên nhau.
Dù nét vẽ còn non nớt, nhưng những chú mèo trông rất sống động, đáng yêu khiến cậu vô thức nhìn thêm vài lần.
Nhưng con mèo trắng này thì cậu chưa từng gặp. Là một con mèo khác mà cậu không biết sao?
"Tôi thấy cậu ấy vẽ ba con mèo hoang trong trường." Tống Cảnh Bạch cũng bước đến, nhưng khi nhìn vào bức tranh, biểu cảm có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Văn Tiêu.
“Ba con mèo hoang, không phải bốn con?”
Tống Cảnh Bạch lắc đầu, mỉm cười nói: “Con thứ tư à? Tôi ở nội trú hai tháng cũng chưa thấy.”
Văn Tiêu chợt nhớ lại lần đầu gặp Vệ Nam Tinh, cậu ấy ngồi xổm bảo vệ ba chú mèo đang ăn, như một "mẹ mèo" đang che chở đàn con.
Vậy nên, con mèo trắng thứ tư này có lẽ chính là cậu ấy. Khi ở cạnh ba chú mèo kia, cậu ấy cũng coi mình là một phần trong đó.
Cậu vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Tống Cảnh Bạch không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn lại bức tranh trên giá vẽ. Một lát sau, ánh mắt cậu ta dời xuống góc trái bức tranh, nơi có một hình vẽ thỏ đen nguệch ngoạc, như thể ai đó vô tình để lại dấu ấn.
Văn Tiêu, con mèo đó, chính là cậu đấy.
Ngẩng đầu lên, Tống Cảnh Bạch phát hiện Văn Tiêu vẫn đang nhìn giá vẽ của mình, bèn hỏi: “Cậu chỉ vẽ cái này thôi à?”
Bức vẽ của Tống Cảnh Bạch không có gì sai, chỉ là quá… bình thường. Văn Tiêu nhíu mày, liếc sang khối lập phương đặt cạnh cậu ta.
Không sai, cậu ta vẽ một bản phác thảo hình lập phương đen trắng, rất tỉ mỉ.
Nhưng trẻ con thường có trí tưởng tượng phong phú, vậy mà Tống Cảnh Bạch lại chọn chủ đề đơn điệu đến thế, trông chẳng hợp với những bức tranh đầy màu sắc và sáng tạo xung quanh.
Dù sao thì cũng chẳng liên quan đến cậu.
Tranh của Hoắc Triển Ngôn lúc nãy còn được cô giáo mỹ thuật khen hết lời, nói rằng nét vẽ phóng khoáng, trí tưởng tượng phong phú, phối màu táo bạo.
Nhưng cuối cùng, cô giáo vẫn bảo cậu ta phải học lại tất cả bài cơ bản trước đó, đồng thời lưu giữ bức tranh lại để gửi cho phụ huynh.
Văn Tiêu liếc qua bức tranh của Hoắc Triển Ngôn một đống nét vẽ nguệch ngoạc, những đường màu xanh lá đại diện cho rừng cây, bên cạnh còn có chữ "cây". Ở giữa là một con gấu nâu vạm vỡ, xung quanh có nhiều loài động vật vây quanh.
Có khỉ, có rắn, còn có thỏ và cáo... Tất cả như đang thần phục con gấu lớn.
Hắn nghĩ mình là chúa tể rừng xanh chắc?
Lúc trở lại lớp, Ôn Từ Lai tìm Vệ Nam Tinh, nói rằng nhân lúc giờ giải lao dài sẽ đưa chú mèo vàng cam ra khu rừng phía sau để chôn cất. Thấy Văn Tiêu, thầy còn hỏi cậu có muốn đi cùng không.