Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Lát nữa em sẽ đóng thiên nhãn của anh trai nhỏ lại.”

“Anh ấy sẽ không thể nhìn thấy chị đâu chị quỷ treo cổ, chị muốn ở phòng nào cũng được.”

Quỷ treo cổ gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn đi vào căn phòng phía trong cùng.

Nhân viên công tác ở bên cạnh: !!!!

“Tiểu Tinh Tinh à, em vừa mới nói chuyện với ai thế?”

Chân của hân viên công tác run rẩy, suýt thì bật khóc.

Bởi vì từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ, cho nên Tiểu Tinh Tinh không cảm thấy sợ hãi chút nào: “Chị quỷ treo cổ ạ!”

“Chị quỷ treo cổ nói rằng trước đây chị ấy từng đánh bại kẻ xấu, ai ngờ lại bị kẻ xấu nhốt ở đây.”

Nhân viên công tác đồng loạt lùi lại một bước, cơ thể run rẩy, giọng điệu lắp bắp: “Cô ấy, cô ấy ở đâu?!”

“Vào phòng phía trong cùng rồi ạ, hai người đừng quấy rầy chị ấy, chị ấy sẽ không làm hại hai người đâu.”

Tiểu Tinh Tinh dịu dàng cười.

Nhân viên công tác có cảm giác như bị một chậu nước đá dội từ trên đầu dội xuống, lạnh thấu xương.

Hu hu hu hu, biệt thự này thực sự có quỷ à?!

“Mau, đi thông báo với đạo diễn Lưu!”

Có người trầm giọng nói, một nhân viên công tác ngay lập tức chạy đi.

Mà lúc này, đạn mạc cũng ngẩn người.

[Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy quỷ thật à?]

[Trông như thể... Cô bé đang nói chuyện với không khí...]

[Là kịch bản thôi, đúng không?]

[Nhưng chẳng phải chương trình giải trí này đã nói là không có kịch bản sao?]

[Nói thế mà lầu trên cũng tin à? Đã là chương trình giải trí thì sao lại không có kịch bản cho được? Đây chỉ là hiệu ứng của chương trình thôi, không cần tự dọa mình như vậy, nếu cô bé thực sự có thể nhìn thấy quỷ, tôi sẽ gọi cô bé là bố ngay.]

[Tiểu Tinh Tinh: Cảm ơn, tôi không có đứa con trai lớn như cậu!]

Tiểu Tinh Tinh không biết nỗi sợ của bọn họ, cô bé bước đến nhặt đồ vật bên cạnh Tô Bắc lên, sau đó đi quét dọn phòng và nhờ nhân viên công tác bế Tô Bắc vào ngủ, cuối cùng đóng thiên nhãn của cậu ấy lại.

Cô bé trở về phòng tắm rửa, lau mặt rồi đi ngủ.

Cứ đến giờ là cô bé sẽ đi ngủ.

Tiểu Tinh Tinh vừa nằm xuống giường bèn ngủ mất.

Người của tổ chương trình cũng nhao nhao rời đi, không dám ở lại đây.

Có trời mới biết con quỷ kia có đột nhiên xuất hiện làm hại bọn họ hay không.

Đêm hôm khuya khoắt đáng sợ lắm.

Đường Ứng mang tóc của bọn họ đến một bệnh viện lớn trong nội thành, sau khi nhận kết quả, cậu ta bèn nhìn thoáng qua bèn lập tức quay về với vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

Khi đến nơi thì trời đã tối, cậu ta hỏi nhân viên công tác và biết được anh Bắc đã ngủ say.

Đường Ứng nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn tám giờ.

Anh Bắc đi ngủ sớm như vậy à? Không khoa học chút nào! ( app truyện TᎽT )

Bình thường vào thời gian này, anh Bắc đều đang tản bộ trong hẻm núi.

Cậu ta bước vào biệt thự xem xét, sau khi thấy Tô Bắc thật sự đã ngủ say, cậu ta bèn cất giấy giám định đi, định ngày mai sẽ đưa Tô Bắc xem.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Tiểu Tinh Tinh thức dậy.

Đồng hồ sinh học luôn bảo cô bé phải thức dậy vào giờ này, cô bé mặc đạo bào, cầm lấy phất trần giắt ở bên hông, sau đó xuống sân tập quyền.

“Vù… Vù…” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Mỗi lần Tiểu Tinh Tinh vung quyền đều dùng lực rất lớn, thậm chí còn tạo ra một luồng gió mạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé dần chuyển sang màu đỏ thẫm như quả táo với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Đáng yêu đến mức khiến người ta muốn cắn một miếng.

Tiểu Tinh Tinh thu quyền, chậm rãi thở ra một hơi cuối cùng, sau đó chạy mười vòng quanh biệt thự rồi dừng lại, lên tầng tắm rửa.

Người của tổ chương trình: ???

Mới ba tuổi rưỡi mà đã khỏe đến vậy à?

Sáng dậy sớm tập quyền ư?

Lúc này không có nhiều người bình luận cho lắm, hầu như vẫn còn đang say giấc, nhưng đoạn này cũng đã được tổ chương trình quay lại.

Ừm, không thể để mỗi mình bọn họ sốc được, phải để đông đảo cư dân mạng sốc cùng.

Nhìn người ta đi!

Ba tuổi rưỡi, hơn sáu giờ đã dậy tập quyền!

Còn các người thì sao!

Sau khi tắm xong, trên người Tiểu Tinh Tinh được bao phủ bởi một lớp sương mù, làm cô bé trông càng giống tiên nữ nhỏ.

Bụng của Tiểu Tinh Tinh kêu lên vì đói, nhưng mà Tô Bắc vẫn chưa dậy, cô bé xấu hổ, không dám đi đánh thức anh trai nhỏ.

Hơn nữa, cô bé cũng không biết nấu ăn.

Đường Ứng định lén lấy chút đồ ăn cho cô bé, nhưng lại bị tổ chương trình tinh mắt phát hiện ra, bọn họ dứt khoát bịt miệng cậu ta lại, kéo cậu ta đi.

Một người trong tổ chương trình ân cần dụ dỗ Tiểu Tinh Tinh: “Tiểu Tinh Tinh à, có phải em đang rất đói không?”

“Chị nói em nghe, anh trai Đoạn và anh trai nhỏ Thạch Đầu ở cách vách đều đã dậy và làm bữa sáng rồi.”

“Em có thể đi tìm bọn họ ăn chực.”

Tiểu Tinh Tinh chớp mắt: “Bọn họ có đủ ăn không ạ?”

Nếu không đủ thì cô bé sẽ không đi.

Người của tổ chương trình vội vàng trả lời: “Đủ, đủ.”

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy đi tìm Đoạn Sách và Đoạn Lỗi theo sự chỉ dẫn của tổ chương trình.

Cô bé dậy sớm, thực sự rất đói.

Căn nhà mà Đoạn Sách bốc thăm trúng cũng không quá tệ, là một sân nhỏ nhà nông, tuy hơi đơn sơ nhưng bù lại cũng có một chuồng gà, mỗi ngày đều có trứng gà tươi.

Tiểu Tinh Tinh đến đúng lúc Đoạn Sách đang luộc vài quả trứng.

Những quả trứng vốn đã có sẵn trong chuồng, chắc là của gà đẻ mấy ngày trước, bởi vì có khá nhiều nên cậu ấy bèn luộc thêm vài quả cho bữa sáng.

Cộng thêm bánh mì nhỏ lấy được hôm qua.

Tiểu Tinh Tinh đứng ở bên ngoài gõ cửa.

Đoạn Sách vội vàng đứng dậy mở cửa, sau khi nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, cậu ấy ngồi xổm xuống, nở nụ cười dịu dàng với cô bé: “Tiểu Tinh Tinh dậy rồi à?”

“Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chỗ anh có trứng luộc nè.”

“Em ăn không?”

Trước giờ Đoạn Sách vẫn luôn muốn có một cô em gái, khi mẹ mang thai lần thứ hai, cậu ấy đã cực kỳ hy vọng đó sẽ là em gái, kết quả...

Lại là em trai.

Ngày hôm qua khi nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, cậu ấy đã rất thích, rất ghen tị, hôm nay cục bột nhỏ này còn tới tìm cậu ấy, khiến cậu ấy thật sự rất vui.

Tiểu Tinh Tinh ngượng ngùng chọt chọt tay: “Ừm…”

“Tiểu Tinh Tinh hơi đói, có thể xin chút đồ ăn sáng không?”

Tiểu Tinh Tinh càng nói càng hạ thấp giọng, việc kinh doanh của đạo quán rất tốt, cho nên trước giờ cô bé chưa từng phải mở miệng xin đồ ăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhất thời đỏ bừng.

Lông mi chớp chớp, đáng yêu đến mức Đoạn Sách muốn ôm lấy cô bé hôn một cái.

Nhưng vì sợ dọa đến cô bé, cậu ấy bèn vội vàng đáp lời: “Đương nhiên là được!”

“Bọn anh luộc nhiều trứng lắm!”

Đoạn Sách đưa tay về phía Tiểu Tinh Tinh: “Anh dẫn em đi nhé?”

Cảm nhận được lòng tốt của cậu ấy, Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay cậu ấy cùng đi vào.

Khóe môi Đoạn Sách bất giác cong lên, ôi, tay của cô bé thật mềm mại, quả nhiên em gái vẫn là tốt nhất!

Cậu ấy muốn có em gái!

Đoạn Sách nghĩ thầm mình có nên bàn với tổ chương trình về việc trao đổi hay không?

Đổi em trai lấy Tiểu Tinh Tinh.

Cậu ấy cảm thấy lát nữa mình cần phải đề cập chuyện này với tổ chương trình.

Bình thường đã không thể chăm sóc em gái, chẳng lẽ lên chương trình giải trí cũng không thể hả!

Cậu ấy muốn trải nghiệm!

Thấy Đoạn Sách dẫn Tiểu Tinh Tinh vào, Đoạn Lỗi vội vàng đưa quả trứng vừa mới bóc xong cho cô bé: “Em gái Tiểu Tinh Tinh, em ăn đi.”

Tiểu Tinh Tinh trả lời với chất giọng non nớt: “Cảm ơn anh trai Thạch Đầu.”

Nói xong, cô bé nhận lấy, dùng cả hai tay cầm quả trứng rồi cắn từng miếng nhỏ, Đoạn Sách và Đoạn Lỗi đều nhìn cô bé ăn, khiến cô bé hơi ngượng ngùng.

Đoạn Sách sợ cô bé bị nghẹn, bèn đi lấy nước đưa cô bé uống.

Đoạn Lỗi chưa từng được hưởng đãi ngộ này: …

“Anh, em cảm thấy anh hơi thiên vị.”

Đoạn Sách liếc cậu chàng: “Tim của em không lệch à, chẳng lẽ ở chính giữa?”

Đoạn Lỗi: !!!

Cũng đúng, hình như trái tim nằm lệch thật.

Đoạn Lỗi nhất thời ngẩn ngơ.

Lời của anh trai rất có lý, cậu chàng không thể phản bác được.

Ăn xong một quả trứng, Tiểu Tinh Tinh thấy còn thừa lại rất nhiều, bèn ngượng ngùng mở miệng: “Anh Đoạn Sách, em có thể mang một quả về cho anh Tô Bắc ăn không?”

Tiểu Tinh Tinh ngước lên nhìn cậu ấy với đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.

Làm sao Đoạn Sách có thể nhẫn tâm từ chối đây?

Huống hồ vẫn còn nhiều như vậy, bọn họ cũng không thể ăn hết.

“Được chứ, em muốn ăn bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu!”

Mặt Tiểu Tinh Tinh sáng bừng: “Quaoo… Cảm ơn anh Đoạn Sách!”

Bên kia.

Tô Bắc tỉnh dậy, phát hiện Tiểu Tinh Tinh đã biến mất.

Tô Bắc: ...

Cậu ấy vẫn còn sống.

Ánh mặt trời bên ngoài chói chang khiến Tô Bắc yên tâm, quỷ sợ ánh mặt trời, chỉ cần có ánh mặt trời thì cậu ấy sẽ không phải sợ!

“Anh Bắc, cuối cùng cậu cũng tỉnh, đã có kết quả xét nghiệm rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play