Nhiệm vụ người mới nhận được khen thưởng “filter x1” cố định luôn thành filter Tộc Rồng, đây có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là đã bị ảnh hưởng do sự kiện gì đó.
Tuy xét về tổng thể là chuyện tốt nhưng vẫn khiến nhân dân của quốc gia nào đó sinh ra cảm giác ghen ghét và muốn đua đòi.
Vua kích hoạt filter của tộc họ cứ như thuộc về họ vậy.
Này là vinh dự gì đây chứ.
***
Lúc Văn Tinh Trạch gặm xong bánh bao thì cửa phòng họp mới mở ra lần nữa.
Một cô gái mặc bộ đồ công sở màu xám bạc bước nhanh vào, cô ta làm tóc cuộn sóng lớn, trang điểm cực kỳ tinh xảo. Cô ta vừa đi vừa gọi điện thoại, nhíu mày, giọng nói khá lạnh lùng: “Đúng vậy, là tôi, buổi thử kính kia chốt sẽ tổ chức hôm nào… Đừng nói chuyện kiểu đấy với tôi.”
Cô ta gật đầu với Văn Tinh Trạch coi như chào hỏi.
Trên đường tới đây, Văn Tinh Trạch đã được phổ cập khoa học qua.
Giang Diệp - một trong những quản lý át chủ bài của Thịnh Thiên.
Thật lòng thì Văn Tinh Trạch thấy rất bất ngờ, loại công ty lớn như Thịnh Thiên chịu thu mua Đạo Môi đã là chuyện vô cùng thần kỳ rồi, cậu có tài đức gì mà được làm nghệ sĩ dưới trướng Giang Diệp chứ?
“Brừ brừ.”
Trước khi Giang Diệp vào cửa Văn Tinh Trạch đã mở chế độ im lặng, lúc này điện thoại để trên bàn lại đột ngột sáng lên.
Có người nhắn tin cho cậu, demo của tin nhắn còn cực kỳ quen mắt: “[Ban hậu cần của Starlight Tower] Xin chào ngài Văn! Chiếc máy bay riêng độc quyền do nhóm phụ huynh Tộc Rồng mua cho ngài sẽ được chuyển đến sau hai tiếng nữa. Xin ngài vui lòng…”
Không phải chứ, nhắn tin lừa đảo đến nghiện luôn rồi à?
Hậu cần Starlight Tower? Tộc Rồng? Cái gì mà có với không. Văn Tinh Trạch không cầm điện thoại lên mà chỉ liếc qua một cái rồi ấn tắt màn hình, sau đó lật di động để màn hình úp xuống mặt bàn.
Lúc này, cuộc điện thoại của Giang Diệp cũng đã kết thúc. Từ khi vào cửa, ánh mắt cô ta đã luôn dán lên người Văn Tinh Trạch, vừa nói chuyện điện thoại vừa cực kỳ cẩn thận đánh giá Văn Tinh Trạch.
Ánh mắt của cô ta rất thẳng thắn, mang theo ý soi xét rõ ràng.
“... Như vậy đã, tôi còn có việc, tôi sẽ gọi điện lại sau.” Sau khi nói xong câu này, cô ta tiện tay để điện thoại xuống bàn, ngồi thẳng lưng rồi đột ngột hỏi Văn Tinh Trạch: “Cậu thích Trì Yến à?”
Văn Tinh Trạch thừa nhận: “Đúng vậy.” Chắc là khi nãy cô ta đã thấy hình nền điện thoại của cậu.
Giang Diệp gật đầu, thuận miệng nói: “À, anh ta có 49% cổ phần ở Thịnh Thiên, có thể chờ mong chút.” Nói rồi cô ta chuyển chủ đề: “Cậu tự làm sơ yếu lý lịch của mình hả? Không được, bức ảnh đó còn không đẹp bằng một phần mười người thật, tôi sẽ sắp xếp buổi chụp chân dung cho cậu trong tuần này.”
Văn Tinh Trạch là diễn viên đầu tiên Giang Diệp từng gặp dám dùng ảnh trên giấy chứng nhận làm ảnh trong sơ yếu lý lịch của mình, hơn nữa hình như đây còn là ảnh chụp miễn phí khi thi đại học, vì nó nhòe tới mức gần như không thể nhìn rõ mặt. Trước khi trông thấy Văn Tinh Trạch, Giang Diệp cũng không ôm hy vọng quá lớn vào cậu.
Bởi vậy nên thật ra lúc này cô ta mừng rỡ lắm, nhưng không thể hiện ra mặt thôi.
Đương nhiên không phải chỉ vì khuôn mặt của Văn Tinh Trạch.
Đứa nhỏ này rất có tiềm năng.
Giang Diệp là kiểu quản lý nói một không nói hai, làm việc nhanh gọn lẹ. Văn Tinh Trạch im lặng như gà, chỉ lắng nghe rồi nói: “Dạ.”
Thật ra cậu đang hơi ngơ.
Trì Yến có 49% cổ phần Thịnh Thiên? Trì Yến kia á? Cậu có thể chờ mong một chút? Chờ mong cái gì cơ?
Này, có thể nói rõ ràng không vậy.
“Đừng sợ, tôi có ăn cậu đâu.” Giang Diệp thấy mặt Văn Tinh Trạch đần ra thì tưởng cậu bị dọa sợ, giọng dịu đi một chút: “Quản lý trước đấy của cậu là ai?”
Văn Tinh Trạch: “Người đấy tên là Ngô Hữu Kim, chắc là chị không biết đâu.”
Giang Diệp: “À, tên đó hả, ha ha.”
Ha ha?
Văn Tinh Trạch nghi ngờ cô ta đang mỉa mai Ngô Hữu Kim.
Lời của Giang Diệp không khách sáo chút nào: “Thứ cho tôi nói thẳng, những công việc người quản lý cũ của cậu nhận đều cực kỳ rác rưởi, khiến cậu phải đi rất nhiều đường vòng, có thể nói suốt năm năm nay hai người chẳng làm nên trò trống gì cả.”
Cô ta nhìn qua lý lịch của Văn Tinh Trạch, thậm chí còn không lấy ra được một job nào ra hồn.
Để viên ngọc thô bị mai một một cách triệt để.
Có rất nhiều điều trùng hợp thúc đẩy Văn Tinh Trạch ngồi ở đây vào lúc này, nhưng Giang Diệp lười điều tra nguyên nhân thật sự. Nếu cô ta đã nhận thì sẽ không để Văn Tinh Trạch lặp lại những thất bại trước kia.
Văn Tinh Trạch: “...” Cũng thẳng thắn quá rồi đó.
“Tôi rất nghiêm khắc, hy vọng cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Nói rồi Giang Diệp đẩy kịch bản sang cho Văn Tinh Trạch: “Không nói mấy lời vô nghĩa nữa, cậu xem cái này đi.”
Kịch bản tên "Đêm gặp rồng", là bộ phim tiên hiệp đang trong giai đoạn chuẩn bị quay chụp, đạo diễn là đạo diễn của phim thần tượng nổi tiếng cả kỳ nghỉ hè. Mà nam nữ chính của "Đêm gặp rồng" cũng đã được chốt xong hết rồi, đều là những tiền bối vừa có thực lực vừa có danh tiếng.
Tuy chỉ là cơ hội đi diễn thử nhưng Văn Tinh Trạch chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ đủ tư cách để nhận job chất lượng thế này.
Trong truyện gốc, "Đêm gặp rồng" cũng là một bộ phim rất quan trọng. Hứa Bạch Kính diễn một vai phụ quan trọng nào đó, không thể nói là diễn tốt nhưng CP với nam chính trong phim lại rất thuận lợi mà nổi tiếng, còn hút được một lượng fan CP lớn.
Cậu mở trang thứ nhất ra, biểu cảm hơi mệt mỏi vừa nãy biến mất vào hư không, bắt đầu đọc bằng thái độ nghiêm túc chưa từng thấy.
Lúc cậu đọc kịch bản, Giang Diệp ngồi xuống chỗ đối diện cậu, nhìn không chớp mắt.
Màu mắt của Văn Tịnh Trạch nhạt hơn người bình thường, lúc tiếp xúc với ánh sáng, nó hiện lên một màu vàng nhạt cực kỳ xinh đẹp, hơi giống con lai. Gương mặt cậu cũng không phải kiểu hot boy mạng, lúc không cười luôn mang theo chút ủ rũ và xa cách, khí chất… cực tốt.
Nói dễ hiểu hơn chút thì trông vẻ ngoài thuộc hàng thượng đẳng, dễ thích nghi, có thể theo kiểu hình tượng vừa phũ phàng vừa ngọt ngào.
Vả lại không biết có phải ảo giác không nhưng khi nhìn cậu, Giang Diệp luôn liên tưởng tới những sinh vật nào đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.
… Rồng.
Thật sự khá là kỳ diệu.
“Tôi có một dự cảm, cậu sẽ cực kỳ hợp với nhân vật này.” Giang Diệp kiên nhẫn chờ Văn Tinh Trạch đọc kịch bản xong mới cười nói.
Trong tay cô ta còn có một kịch bản khác nhưng không vội đưa cho Văn Tinh Trạch.
Trên bìa kịch bản chỉ viết hai chữ đơn giản: "Một ngày".
Văn Tinh Trạch nhìn chằm chằm vào nó.
Đây là bộ phim đầu tiên Trì Yến làm đạo diễn, phim theo đề tài đồng tính. Trong truyện gốc, Trì Yến không tự diễn nhưng là đạo diễn với đời sống xử nữ, không thể nghi ngờ rằng "Một ngày" được giới phê bình khen ngợi và ăn khách là một thử thách khó khăn đối với anh. Tuy có chút tiếc nuối nhưng tì vết vẫn không thể che lấp ánh ngọc.
Chỉ duy nhất một lần, Văn Tinh Trạch đã đặt câu hỏi trước khi Giang Diệp kịp nói gì đó: “Chị muốn em chọn hả?”
Giang Diệp hỏi lại: “Nếu tôi bảo đúng vậy thì sao?”
"Một ngày" và "Đêm gặp rồng", đối với người đã flop nhiều năm như Văn Tinh Trạch thì không khác gì người lạc trong sa mạc bị đói đã lâu lại có Mãn Hán toàn tịch và suất KFC xuất hiện đột ngột trước mắt.
Đương nhiên đây cũng không phải là thứ mà cậu muốn là có thể bắt được. Từ số mệnh quyển sách này giao cho cậu thì khả năng cao nhất là hai cái này đều như bong bóng mà thôi.
Cậu không có quyền chọn lựa.
Văn Tinh Trạch im lặng vài giây rồi nói: “Trẻ con mới chọn.”
Cậu muốn cả hai.
Giang Diệp à một tiếng, nhướng mày cực kỳ hứng thú: “Không ngờ cậu còn có dã tâm như vậy đấy.”
Dã tâm không phải thứ xấu, với Giang Diệp thì cô ta rất thích nghệ sĩ có dã tâm.
Ví dụ như cô ta cực kỳ thích ánh mắt bây giờ của Văn Tinh Trạch.
… Tiến độ nhiệm vụ chính của "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ": giá trị nổi tiếng lên một nghìn đã đạt tiêu chuẩn, mà mục “Sự ưu ái từ các tiền bối trong ngành” biến thành (1/2) ngay sau một giây.
Mà lời hồi đáp của Văn Tinh Trạch lại là: “Bởi vì chị chưa từng flop như em.”
Giang Diệp cũng không cảm thấy bị xúc phạm gì, cô ta hỏi tiếp: “Flop tới mức nào?”
Văn Tinh Trạch: “Mẹ em không biết em từng quay phim, bà ấy tưởng em ở bên này bán hàng đa cấp.”
Giang Diệp: “...” Đó là cực kỳ flop.
***
Mười một giờ sáng, lúc Văn Tinh Trạch đi ra khỏi phòng họp lại nhận được tin nhắn lừa đảo kỳ quái, nhưng tiêu đề không giống: “[Khách sạn Manli] Xin chào ngài Văn tôn kính! Máy bay riêng của ngài đã tới nơi, mời ngài tới sân bay số ba của khách sạn Manli, Tộc Rồng và các người giám hộ khác đã bao hết cho ngài rồi, xin ngài đừng lo về vấn đề riêng tư.”
Văn Tinh Trạch: “?”
Cậu đọc lại cẩn thận lần nữa, vẫn chẳng hiểu gì.
Tộc Rồng là cái gì, có phải trò chơi đâu, hay là cách gọi khác của vật gì đó?
Nói tới khách sạn Manli thì cậu chỉ nghĩ tới một cái là khách sạn năm sao rất gần đây. Cậu nhớ rõ Hứa Bạch Kính - thụ chính của quyển truyện này cực kỳ thích tới đó, bởi một trong những ba nuôi của cậu ta có cổ phần ở Manli.
Nhưng trong ấn tượng của cậu, dù là Hứa Bạch Kính thì hình như cũng chưa từng bao hết Manli.
Tiếng nhắc nhở của thang máy vang lên, Văn Tinh Trạch tạm thời bỏ qua chuyện này, bước vào trong.
“Đinh…”
Bên ngoài có người ấn nút, cửa thang máy sắp đóng lại mở ra lần nữa, một người đàn ông tiến vào.
“Xin lỗi.” Người đó nói.
Văn Tinh Trạch không thấp nhưng người đó vẫn cao hơn cậu khá nhiều, cậu chỉ cảm thấy có một bóng mờ đổ ập xuống đầu mình.
Cậu liếc nhìn, xuyên qua mi mắt là một đôi mắt hơi lạnh lùng. Dáng mắt cực kỳ đẹp, hốc mắt thâm thúy hõm xuống, lông mi đen đầy vẻ lạnh lùng.
Mặt mày tựa núi tuyết.
Chẳng hiểu sao Văn Tinh Trạch lại nghĩ tới lời so sánh này.
… Đôi mắt này quá quen thuộc, gần như chỉ cần nhìn qua là Văn Tinh Trạch đã nhận ra, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy nó ở ngoài màn hình.
Giang Diệp bảo có thể chờ mong một chút, hóa ra là chỉ cái này.
Từ góc nhìn của Văn Tinh Trạch, cậu có thể thấy quầng thâm rất nhạt dưới mắt người đàn ông. Anh ấy thức đêm à? Do liên quan tới chuyện tuyển diễn viên quay "Một ngày"? Hay là mới đi nước ngoài về nên anh ấy chưa quen với múi giờ trong nước?
Người đàn ông liếc mắt nhìn Văn Tinh Trạch một cái rồi quay lại màn hình điện thoại, vẫn với vẻ nhàn nhạt như vậy.
Văn Tinh Trạch: “...”
Đi chung thang máy với idol thì phải làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp!
Cửa thang máy từ từ khép lại lần nữa.
Trước một giây thang máy đóng hoàn toàn, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Kẻ đó là một tên béo có gương mặt dữ tợn, ông ta chạy vọt tới trước cửa thang máy.
Tên mập vừa ấn mạnh vào nút mở cửa liên tục vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Trì Yến! Mẹ nó tôi xin cậu đấy, khó khăn lắm mới tới công ty một chuyến, có thể nể mặt tôi chút được không! Thời hạn nhiệm vụ của trò chơi rách gì đó của cậu có thể quan trọng hơn công việc nữa hả?”
“Đêm nay cậu lại chơi Ngôi Sao Thời Trang trắng đêm nữa là đột quỵ thật đấy, tôi không đùa đâu!” ( app TYT - tytnovel )
Trì Yến: “...”
Văn Tinh Trạch: “...”
Trì Yến, chơi Ngôi Sao Thời Trang, trắng đêm?
Có phải cậu đã nghe được điều không nên nghe không.
Bây giờ Văn Tinh Trạch cảm thấy xấu hổ quá đi mất, cậu nên làm gì đó.
Giây tiếp theo.
Trì Yến bỗng giơ tay đè xuống nút đóng cửa. Sau đó anh dừng lại một chút rồi ấn đi ấn lại ba lần.
Tên mập: “Cậu...”
Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại trong ánh mắt khiếp sợ, bi phẫn kèm khó có thể tin được của tên mập, thang máy bắt đầu di chuyển.
Sự im lặng xấu hổ càng lan tràn ngập thang máy.
Một lúc lâu sau.
Trì Yến vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, giải thích bằng giọng lạnh lùng: “Hơi vội.”
Văn Tinh Trạch: “Em hiểu.”
“...” Trì Yến không thể không bổ sung thêm một câu: “Không phải là chơi Ngôi Sao Thời Trang.”
Văn Tinh Trạch lộ ra ánh mắt bao dung: “Anh không cần nói nữa, em hiểu thật mà.”
Trì Yến: “?”