Ngôi Sao Thời Trang.
Nhớ không lầm thì đó là một game thời trang nạp tiền nuôi con gái, quần áo trong game đó được thiết kế rất đẹp. Hình như giờ còn ra thêm phiên bản mới lóng lánh ấm áp.
Văn Tinh Trạch không thấy con trai chơi Ngôi Sao Thời Trang là kỳ quặc hay gì, nếu Trì Yến chơi… tưởng tượng một chút, khá là đáng yêu.
Chính cậu cũng từng download về, giờ vẫn còn chưa xóa, chỉ là không hay online. Có rất nhiều lần đến cả loại người nghèo thâm niên như Văn Tinh Trạch cũng suýt bị lừa nạp tiền, may là thẻ ngân hàng trống không đã đánh thức cậu.
“...”
Suy nghĩ của Văn Tinh Trạch từ Ngôi Sao Thời Trang chuyển sang chỗ khác rất nhanh.
Thật khó tin, giờ người đang đứng bên cạnh mình lại là Trì Yến.
Mỗi khi Trì Yến đóng một bộ phim điện ảnh nào mới, Văn Tinh Trạch đều sẽ ra rạp chiếu phim xem, sau đó lại tích tiền mua băng ghi hình. TV second-hand cũ kỹ trong nhà cũng được mua về vì lý do đó.
Trong tầng hầm chật chội tối tăm, Văn Tinh Trạch không nỡ bật điện nên cậu cứ nhìn từng hình ảnh chạy qua trong bối cảnh đen nhánh.
Cậu sẽ phân tích ngôn ngữ hình thể của Trì Yến, nghiên cứu ánh mắt, cảm xúc mà anh thể hiện như một thám tử tài năng chuyên nghiệp, thử truy từ dấu vết còn sót lại để khôi phục một Trì Yến hoàn chỉnh như cũ.
Trì Yến là diễn viên mà cậu thích nhất.
Thang máy lặng lẽ di chuyển.
Chắc chắn lao công của công ty giải trí Thịnh Thiên rất yêu nghề, bốn vách tường trong thang máy sáng tới mức có thể soi được bóng người. Văn Tinh Trạch chăm chú nhìn vào bóng phản chiếu của Trì Yến trên vách tường đối diện, có thể do cậu nhìn hơi lâu nên người đàn ông nghiêng đầu qua, rũ mắt nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau qua mặt kính ở vách tường.
Bỗng Trì Yến nhíu mày lại: “Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Cực kỳ hiếm thấy, anh lại chủ động nói chuyện lần nữa.
Con người Trì Yến cũng như tên, lạnh lùng trầm thấp, hờ hững không mang theo chút cảm xúc nào, như nắm tuyết phủ sương.
Nếu người nói không phải là Trì Yến thì những câu này chẳng khác gì mấy câu bắt chuyện vụng về.
“Vậy hả?” Văn Tinh Trạch có một tật xấu là càng tập trung cao độ thì càng không quản được miệng mình. Cậu nói ra mà gần như chẳng nghĩ ngợi gì: “Em cũng từng… chơi Ngôi Sao Thời Trang rồi, có thể là chúng ta đã gặp nhau ở đấu trường ngẫu nhiên. Avatar trong game của em là ảnh trong giấy chứng nhận. Nếu em với anh chơi cùng server thì có thể kết bạn với nhau…” rảnh thì tặng thể lực gì đó.
Cuối cùng lý trí cũng ngăn Văn Tinh Trạch lại.
“...” Ánh mắt Trì Yến lạnh đi, anh mím mím môi.
Như là đang cố nhẫn nhịn không làm ra biểu cảm gì đó. Sau đó anh hơi nghiêng đi, đưa lưng về phía Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch bỗng im bặt.
Xong rồi, cậu không nên lắm chuyện như vậy.
Cậu mà nhắc lại Ngôi Sao Thời Trang lần nữa thì cậu là chó.
Trong bầu không khí im lặng, thang máy đi một mạch từ tầng hai mươi xuống tầng B1.
Cửa thang mở ra, ngay khi Văn Tinh Trạch đang định tông cửa để thoát khỏi cảm giác xấu hổ này thì Trì Yến đột nhiên nói: “Được.”
Văn Tinh Trạch đã thò nửa chân ra ngoài nghe vậy thì quay lại, ánh mắt mê mang: “...”
“Kết bạn.”
Trì Yến tích chữ như vàng.
Anh không nói gì, chỉ thao tác trên điện thoại một lúc rồi giơ mã QR ra trước mặt cậu.
Văn Tinh Trạch đơ ra, tuy chưa hiểu Trì Yến muốn làm gì nhưng cậu vẫn vô thức mở WeChat ra quét.
Hai mươi giây sau.
Văn Tinh Trạch đắn đo một lúc lâu rồi mới uyển chuyển nói: “... Hình như mã QR của anh là mã để trả tiền thì phải.”
Một phút sau.
Khó khăn lắm mới chịu được một phút xấu hổ nhất đời người, giây tiếp theo sau khi Văn Tinh Trạch đi ra khỏi thang máy, cánh cửa sau lưng cậu khép lại, chở Trì Yến chưa kịp đi ra trở lại tầng cao nhất.
Văn Tinh Trạch nhớ tới tên mập chặn cửa hồi nãy: “...” Thôi, chắc là tự anh ấy sẽ có cách.
Trong thang máy.
Trì Yến đứng trong thang máy từ tầng hai mươi đi xuống, anh cau mày gọi một cuộc điện thoại.
“Anh à, không, đại ca.” Đối tác Lâm Bân Lâm sắp khóc tới nơi: “Cậu không về mở họp nữa là tôi phải bán mình cho hội đồng quản trị đấy.”
Trì Yến hỏi thẳng: “Gần đây công ty mới ký hợp đồng với người mới à?”
Lâm Bân Lâm: “Người mới gì? À, gần đây công ty quyết định thu mua một công ty nhỏ, giờ cũng hiếm có công ty nào như họ, chỉ có duy nhất một nghệ sĩ thôi.”
Trì Yến: “Người đó tên là gì?”
“Ai mà nhớ được.” Lâm Bân Lâm vò đầu bứt tai.
Một người trông rất giống thư ký ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hình như tên là Văn Tinh Trạch đấy ạ? Đứa nhỏ đó rất đẹp.”
Văn Tinh Trạch.
Suy đoán được chứng thực.
Trì Yến nhướng mày.
Lâm Bân Lâm: “À đúng đúng, tên cũng hay phết, thế bao giờ cậu mới về mở…” họp.
Tút tút.
Người ở đầu bên kia đã cúp điện thoại.
“Mọe!” Lâm Bân Lâm tức đến nỗi giơ ngón giữa với điện thoại.
***
Văn Tinh Trạch đi tới đi lui ở bãi đỗ xe cả nửa ngày mà vẫn không tìm được xe đạp của mình, trong não vẫn cứ phát đi phát lại cảnh trong thang máy.
Tuy tổng thể rất xấu hổ, nhưng…
Vậy mà cậu lại kết bạn WeChat với Trì Yến rồi, điều này là thật sao? ( truyện trên app t.y.t )
“Tôi đã đồng ý với lời kết bạn của bạn, giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.”
Trong danh sách tin nhắn WeChat xuất hiện một khung chat mới, username của người đó chỉ có một chữ “Y”. Văn Tinh Trạch không nhịn được mà mở ra xem một cái, sau đó rời khỏi WeChat, lại mở ra, cứ lặp đi lặp lại hành động này.
Lúc này, ở Đế quốc Muse.
[Gấu Kuma: ??? Bệ hạ, bệ hạ!! Ngài tỉnh táo lại đi!!!]
[Pudding Dâu Tây: Là một người mẹ già, cá nhân tôi cho rằng yêu sớm là không tốt. Tuy rằng người đó rất tuấn tú nhưng tôi vẫn không đồng ý mối hôn sự này.]
[Douglas: Yêu sớm? Đầu tiên, chúng ta phải hiểu được định nghĩa của yêu sớm là gì. Bệ hạ như này không thể gọi là “yêu” được, nhiều nhất chỉ có thể coi là “hơi thích” thôi, tiêu chuẩn lượng hormon kích thích được tiết ra trong trường hợp fan thích idol và yêu rất khác nhau.]
[Bất Tri Hạ: Tộc Rồng thật đáng giận!]
Giờ nhiệm vụ chính mới hoàn thành một nửa, vì meme được chia sẻ nhiệt liệt tối qua nên giá trị nổi tiếng của bé con đã thuận lợi tăng từ “8” lên “1072”.
Tuy ở trong mắt các người giám hộ, giá trị nổi tiếng hiện tại vẫn còn quá ít, dù sao thì đức vua của họ đáng yêu đáng thích như vậy, đừng nói là một nghìn, cho dù là mười triệu thì họ cũng chê ít. Nhưng đối với việc chững lại mãi ở số “7” fans thì tình hình trước mắt đã tốt hơn nhiều rồi.
Còn sự ưu ái từ tiền bối trong ngành thì chỉ còn thiếu một người nữa là hoàn thành nhiệm vụ, thế cũng không khó lắm.
Thứ khiến mọi người để ý là cái khác.
Có thể thấy rõ từ hậu trường game, trên thẻ hồ sơ của bé con có một dấu móc đánh dấu một hình thức filter Tộc Rồng.
Nói vậy thì chỉ những người giám hộ mới có thể chọn mở filter hay không, chắc là Tộc Rồng đã lén ra tay trước rồi. Nhìn thế này làm như là bệ hạ thân với bọn họ lắm vậy, lũ rồng tâm cơ này trẻ con thật đấy!
Còn về tin nhắn mà bệ hạ nhận được từ ban hậu cần Starlight Tower.
Là người thì đều có thể đoán ra cái máy bay riêng được tặng cho bệ hạ này chính là một trong ba điều kiện mà Tộc Rồng đưa ra vào ngày hôm qua. Nhưng Tộc Rồng cao lớn thô kệch chỉ biết tặng máy bay, không biết suy xét đến các chi tiết khác… Dù vậy thì cũng khó trách, bọn họ có cánh mà, bình thường cần đi đâu thì cứ bay tới đó là xong chuyện.
Bởi vậy vụ bao cả cái khách sạn là do các người giám hộ khác chuẩn bị.
***
Hành tinh chủ của Tộc Người Cá, hành tinh Lancer, tộc trưởng Tộc Người Cá trẻ tuổi, xinh đẹp hơn người đang ngâm mình trong bể bơi.
Cô ấy là một Người Cá mập sở hữu mái tóc đỏ dài, đuôi cá màu xanh ngọc được bình chọn là cái đuôi đẹp nhất, nguy hiểm nhất vũ trụ đang bực bội quẫy loạn trong nước khiến bể bơi dâng lên từng đợt sóng thần nhỏ.
Nguyên nhân là do màn hình ánh sáng ở trước mặt cô ấy.
Trước mặt Bất Tri Hạ có ba màn hình, một cái mở "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ", một cái mở diễn đàn mạng vũ trụ, cái thứ ba thì đang gọi trực tiếp cho tộc trưởng Tộc Rồng - Astor.
“Bệ hạ sẽ thích ‘máy bay’ mà chúng ta tặng ngài chứ?” Trên mặt tên ngốc to con Golden Dragon đầy vẻ khát khao, phía sau là núi tuyết chạy dài của Tộc Rồng trong nhiều năm, thi thoảng xung quanh còn truyền tới tiếng rít gào kích động của các con rồng khổng lồ khác: “Tôi vốn định tặng phi thuyền với chiến hạm, nhưng lão Red Dragon bảo không phù hợp, không ngờ trình độ khoa học ở hành tinh Xanh lại lạc hậu đến vậy.”
Bất Tri Hạ ghen tị cười lạnh: “Ha, là cực kỳ không thích hợp.”
Astor chẳng thèm để ý tới vẻ châm chọc mỉa mai trong giọng nói của Người Cá, anh ta vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình.
“Cô biết đấy, bệ hạ từng ở hành tinh Dragon bốn năm, ngài thích bay, tôi còn từng chở ngài bay lên đó!” Golden Dragon khoe sống lưng của mình trước màn hình, khoe ra hoa văn hình vảy đặc thù ở đó; đây là niềm kiêu ngạo cả đời của anh ta: “Lúc ấy bệ hạ ngồi ở đây này.”
Ghê gớm lắm hả? Khoe cái gì mà khoe?
Tộc Rồng là cái thá gì chứ!
“...” Răng rắc. Bất Tri Hạ bẻ nát một góc bể bơi.
“Suỵt, nói thầm với cô một chuyện, cô đừng nói cho người khác nhé. Starlight Tower đồng ý để đêm nay chúng tôi nói chuyện với bệ hạ, chỉ Tộc Rồng chúng tôi thôi. Không thể tưởng tượng nổi đúng không? Đúng là như mơ vậy…”
“Câm mồm, tôi không muốn nghe nữa!” Cuối cùng Bất Tri Hạ cũng không thể chịu đựng thêm, giơ tay bóp tắt cuộc gọi bằng sức lực như bóp cổ kẻ thù.
… Chuyện uy hiếp Starlight Tower thông qua đá vũ trụ là năng lượng của tháp này Tộc Rồng làm được, Người Cá bọn họ cũng có thể làm; nhưng họ lại chậm hơn đám rồng kia một bước. Giờ Starlight Tower đã đề cao cảnh giác, không dùng lại cách cũ được nữa.
Cơ hội tiếp xúc với bé con, trở thành người giám hộ được nhóc con tin cậy nhất đều đã rơi vào tay Tộc Rồng, ấy vậy mà Astor còn cố ý gọi tới khoe khoang, sao cô ấy có thể không tức giận được!
Bất Tri Hạ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bé con để hạ hỏa.
May là hiệu quả của chiêu này quá rõ ràng. Nhìn bé con mê mang vô tội trong màn hình hai giây, thôi thúc muốn giết rồng trong lòng Người Cá đã dần nguôi ngoai.
“Bé con thật là đẹp.” Bất Tri Hạ si mê nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi: “Hả? Ưu ái của Giang Diệp?”
“Sự ưu ái từ tiền bối trong ngành” là một trong những mục tiêu để hoàn thành nhiệm vụ chính, nhưng Bất Tri Hạ không ngờ cái “ưu ái” đó cũng là một kỹ năng tỏa sáng. Ví dụ như bây giờ hệ thống đang hỏi cô ấy xem có muốn dùng không.
Bất Tri Hạ chọn sử dụng ngay lập tức, còn tiện tay bỏ thêm hai miếng đá năng lượng vào. Đây là khoáng thạch quý hiếm chỉ có thể khai thác ở hành tinh chủ của Người Cá, mỗi miếng có giá trị lên tới cả triệu.
Cô ấy phát hiện ra đá năng lượng có thể nạp vào cũng là tình cờ thôi, hơn nữa nó còn không nằm trong giới hạn mười triệu tinh tệ kia, đây chắc chắn là bug mà Starlight Tower chưa nhận ra.
Đột nhiên Bất Tri Hạ nảy ra một kế.
Ai bảo chỉ Tộc Rồng mới có thể thêm buff cho bệ hạ?
Bất Tri Hạ gọi người hầu sai họ mang một xe đá năng lượng tới, sau đó nói với hệ thống: “Kéo kỹ năng tỏa sáng lên cao nhất cho tôi, với lại tôi cũng muốn tặng ít quà cho bé con.”
…
Văn Tinh Trạch còn chưa tìm được xe đạp của mình thì đã đột ngột bị người khác vỗ vào vai từ phía sau: “Tìm gì thế, gọi điện thoại cho cậu mà cậu cũng không nghe.” Giang Diệp lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Sao, hồn treo trên đọt cây rồi à?”
Văn Tinh Trạch: “Dạ?”
Cậu mở điện thoại lên thì thấy đúng là có hai cuộc gọi nhỡ, nhưng vừa nãy cậu vẫn còn đắm chìm trong hồi ức nên không nghe thấy gì.
“Em xin lỗi, em quên tắt tính năng không làm phiền, chị tìm em có chuyện gì à?”
Mười phút trước cậu mới tạm biệt Giang Diệp mà.
Giang Diệp bảo hôm nay cậu cứ về nhà trước, thừa dịp meme hôm qua vẫn còn nổi tiếng, rất có thể hôm nay cậu sẽ phải phối hợp livestream với bên "Đại mạo hiểm: Truy tìm kho báu" để quảng bá. Hành trình tiếp theo là bắt đầu tới công ty tham gia khóa học diễn xuất của huấn luyện viên vào ngày mai, sau đó cậu sẽ được sắp xếp đi thử vai và các công việc khác.
Người quản lý nữ gẩy lọn tóc quăn của mình một chút rồi nói: “Lần này bỏ qua, về sau cậu phải luôn để điện thoại trong trạng thái sẵn sàng. Lên xe rồi nói… Đừng tìm nữa, xe đạp của cậu ở trong cốp xe tôi.”
Cô ta không gọi cho Văn Tinh Trạch được, sợ cậu lái xe chạy mất nên dứt khoát gọi bảo vệ bắt cóc cái xe yêu thích của Văn Tinh Trạch.